Chương 4 - Củ Cải Lùn Và Người Vợ Bị Bỏ Quên

“Bà ta làm sao có thể nỡ lòng rời khỏi Sở Nhi.”

“Vì sao cứ nhất định phải có bà ta?” Tiêu Sở bất mãn cãi: “Có phụ hoàng, có mẫu phi là đủ rồi.” “Đâu phải dâng trà cho bà ta!”

“Điện hạ.”

Là Tiết thừa tướng cất tiếng.

“Hoàng hậu nương nương dù sao cũng là mẫu thân sinh thành của điện hạ, phải nên kính trọng mới phải.”

Tiêu Sở cúi đầu, lẩm bẩm: “Chỉ vì hôm qua không dỗ bà ta vui lòng…” “Sau này dỗ lại là được chứ gì.”

Thêm một tuần trà nữa trôi qua vẫn không thấy bóng dáng hoàng hậu đâu.

Tiêu Diễn “cạch” một tiếng, đặt mạnh chén trà xuống bàn, vừa định nổi giận.

Thì cung nhân vừa nãy hấp tấp quay về.

Vừa tiến điện đã quỳ sụp xuống đất, kinh hoảng bẩm: “Bệ hạ!” “Hoàng hậu nương nương… nương nương… đã băng hà rồi!”

9

Kỳ thực, ta cũng không chắc, thứ thuốc ấy liệu có thực sự giúp ta giả chết thoát thân.

Năm mười bốn tuổi, ta từng cứu một tiểu hòa thượng.

Cũng không phải vì cầu báo đáp gì, chỉ là thuận tay mà thôi.

Tiểu hòa thượng ấy kéo tay ta, khẩn thiết nói: “Cô nương mang mệnh cách cao quý khó lường, xin nhất định nhận lấy vật này của bần tăng.”

Hắn trao cho ta một quyển sách, dặn rằng sau này nhất định phải đưa cho trượng phu của mình.

Khi ấy ta còn chưa đính ước cùng Tiêu Diễn, chỉ cảm thấy chuyện lạ mà thôi.

Tiểu hòa thượng nhìn ta thật lâu, lại đưa thêm một bình sứ nhỏ.

Tỉ mỉ giảng giải cách dùng, sau cùng buông một tiếng thở dài: “Nếu trời ban phúc mà không biết trân trọng, thật đáng than thở.”

Nói xong, lắc đầu mà đi.

Bao năm qua ta vẫn coi đó chỉ là một chuyện kỳ quặc.

Mãi đến sau này, khi Tiêu Diễn nói với ta, quyển sách kia chính là một bộ binh pháp.

Và nhờ có binh pháp ấy, hắn đã giành chiến thắng trong từng trận chiến gian nan.

Vậy thì,

bình “giả tử dược” mà tiểu hòa thượng đưa cho ta, có lẽ cũng thực sự thần diệu chăng?

Ta làm đúng theo lời hắn năm xưa, uống thuốc.

Lại theo như hắn căn dặn, gửi một phong thư tới ngôi tự viện ngoài cung.

Đêm ấy, sau khi Tiêu Diễn rời đi, ta chấm máu từ cơn ho,

viết một bức huyết thư.

Ta viết:

“Tiêu Diễn à, ta muốn về lại làng Tiêu gia.” “Hãy chôn ta dưới rừng đào năm ấy nhé.”

Ta không chắc hắn có chịu làm theo những gì ta viết hay không.

Nhưng lúc ta khôi phục chút ý thức, trong không khí phảng phất mùi hương đào nhè nhẹ.

“Bệ hạ!”

Ta thậm chí còn nghe thấy tiếng người gọi: “Bệ hạ! Nương nương đã quy tiên rồi, xin người để cho nương nương ra đi thanh thản!”

10

Thì ra, ta đang nằm trong quan tài.

Dù đã có ý thức, thân thể ta vẫn không thể cử động.

Ngay cả hơi thở cũng mỏng manh như tơ.

“A Man.”

Có người đang đập vào nắp quan tài.

Nghe thanh âm, là Tiêu Diễn.

“A Man.”

Thanh âm ấy, vậy mà lại mang theo tiếng nghẹn ngào.

“A Man, bệnh tình nghiêm trọng đến thế, sao nàng không chịu nói với trẫm?” “A Man, nàng đang đùa giỡn với trẫm có phải không?” “Nàng mau dậy đi, trẫm ra lệnh cho nàng mau dậy!”

Tiếng vỗ lên quan tài bỗng trở nên dữ dội.

Tiêu Diễn gầm lên: “Người đâu! Mở quan! Lập tức mở quan cho trẫm!”

Tim ta thắt lại.

Tiểu hòa thượng từng dặn, ta sẽ giả chết trong mười ngày.

Trong mười ngày ấy, hiện giờ hẳn ta đã được đưa về làng Tiêu gia.

Nhưng dù sao cũng là giả tử, nếu lúc này mở nắp quan.

Thi thể ta không có dấu hiệu thối rữa, không hề có tử ban.

Tất sẽ bị lộ.

“Phụ hoàng!”

Một tiếng khóc trẻ con vang lên.

“Phụ hoàng không phải nói nương thân chỉ đang ngủ thôi sao?” Tại sao lại muốn đem người chôn xuống đất?”

“Bọn họ nói ‘băng’ tức là đã chết, không còn nữa!” “Có đúng vậy không, phụ hoàng?!”

Là tiếng của Tiêu Sở.

Ngay sau đó là một trận xôn xao hỗn loạn, người người quỳ xuống khuyên can, rằng khai quan là đại kỵ, là quấy nhiễu linh hồn nương nương trên thiên giới.

Có kẻ dập đầu kêu rằng không phải mình và điện hạ bịa đặt lời đồn.

Có người hô to quý phi nương nương ở dịch quán thân thể bất an.

Bỗng nhiên vang lên một tiếng kinh hô: “Thái tử điện hạ!” “Điện hạ lại phát bệnh co giật rồi!”

Tiêu Sở lúc nhỏ từng bị sốt cao, do chậm trễ cứu chữa mà để lại tật bệnh, cứ sốt cao liền phát co giật.

Bên ngoài tức thì rối loạn thành một mớ hỗn độn.

“Hạ quan tài!”

Cuối cùng, là Tiết thừa tướng quát lớn một tiếng.

“Bệ hạ, xin hãy lập tức đưa điện hạ trở về dịch quán chữa trị!”

“Bệ hạ, xin người mau đưa điện hạ trở về dịch quán!”

Tiếng người van vỉ dập dồn.

Bên tai ta cuối cùng cũng dần dần tĩnh lặng lại.

Ý thức cũng theo đó chậm rãi tan đi.

Khi lần nữa có tri giác.

Cái đầu tiên cảm nhận được là vị đắng chát đến tận xương của thuốc, khiến ta không nhịn được hít sâu một hơi.

Mở mắt ra, trước mắt là tiểu hòa thượng trong bộ tăng bào.

Dòng thời gian xoay chuyển, mà hắn vẫn như xưa, không hề thay đổi.

Trong tay hắn cầm chuỗi Phật châu, cúi mình thi lễ: “A Di Đà Phật.” “Rốt cuộc cũng trả được ân cứu mạng năm xưa cho thí chủ.”

11

Ta rời đi, đến nước láng giềng.

Bao năm sát cánh cùng Tiêu Diễn, những tâm phúc của hắn nay đều đã là trọng thần các nơi.

Không ít người nhận ra ta.

Ta lưu lại bên ngoài làng Tiêu gia ba tháng, mới tìm được cơ hội mua được một thân phận giả và lệnh bài thông hành.

Lại thêm ba tháng, ta mới vượt qua biên giới Thương Ấn, trà trộn vào đám dân tị nạn.

Để tránh lộ sơ hở vì giọng nói, ta luôn giả câm.

Chỉ là, chế độ hộ tịch của Thương Ấn rất nghiêm ngặt, không cho phép nữ tử tự lập hộ khẩu.

Vậy nên, nửa năm sau khi vào Thương Ấn, ta thành thân.

Người ấy họ Thẩm, tên Chân, là một thợ rèn.

Ta quen biết hắn trong trại tị nạn.