Chương 8 - Công Ty Kỳ Lạ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lưu Kiều Kiều vừa thấy họ, mặt mũi tái nhợt, như thấy ma.

“Tôi không có tiền! Giờ tôi không có xu nào hết!”

“Không tiền?” Gã đàn ông nhếch môi cười lạnh. “Không sao. Nghe nói trước đây cô Lưu là mỹ nhân có tiếng, cái mặt này chắc vẫn còn giá.”

Lưu Kiều Kiều hoảng sợ ôm chặt mặt, liên tục lùi lại.

“Đừng đụng vào tôi! Cút đi!”

Nhưng mấy người đàn ông chẳng thèm để tâm, trực tiếp nhào tới bắt lấy cô ta.

Cảnh tượng đó, giống hệt ngày hôm ấy.

Tôi chợt nhớ lại khoảnh khắc cô ta cầm kéo, định rạch vào miệng tôi.

Bây giờ, báo ứng đến rồi.

Lưu Kiều Kiều tuyệt vọng nhìn về phía Phó Nghiễn Chu, cố cầu xin sự cứu giúp.

“Nghiễn Chu! Cứu tôi! Dù sao chúng ta cũng từng quen biết mà, anh cứu tôi đi!”

Gương mặt Phó Nghiễn Chu không có lấy một gợn cảm xúc.

“Giữa tôi và cô, không có bất kỳ quan hệ gì.”

Một câu nói đó, đã nghiền nát toàn bộ hy vọng cuối cùng của cô ta.

Lưu Kiều Kiều bị mấy người đàn ông kéo lê ra khỏi văn phòng.

“Buông tôi ra! Mấy người khốn nạn! Buông tôi ra!”

“Phó Nghiễn Chu! Tô Thi Vũ! Tôi làm ma cũng không tha cho hai người!”

Tiếng gào và chửi rủa của cô ta dần dần khuất xa nơi hành lang.

Văn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Chu phó tổng thở dài một tiếng: “Tự làm, tự chịu.”

Phó Nghiễn Chu bước đến bên tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Tay anh rất ấm.

“Ổn rồi. Mọi thứ đã kết thúc rồi.”

10

“Phó Nghiễn Chu! Anh ra đây cho tôi!”

Một tiếng quát như sấm rền phá tan sự yên tĩnh trong văn phòng.

Một cặp vợ chồng trung niên xông vào, ăn mặc sang trọng nhưng mặt đầy phẫn nộ.

Mẹ của Phó Nghiễn Chu quét mắt đánh giá tôi từ đầu tới chân, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ:

“Chỉ vì một đứa sinh viên tầm thường thế này mà mày dám hủy bỏ hôn ước với nhà họ Lưu sao?”

Cha anh thì không vòng vo, trực tiếp hạ lệnh:

“Lập tức cắt đứt với nó, đến xin lỗi nhà họ Lưu! Nếu không thì nhà họ Phó không có đứa con như mày! Công ty của mày cũng đừng hòng lấy thêm một xu nào từ nhà!”

Không khí lập tức đông cứng.

Phó Nghiễn Chu kéo tôi đứng sau lưng, giọng lạnh lùng:

“Cô ấy là người con chọn. Công ty không cần nhà họ Phó, vẫn sống được.”

“Mày sống bằng cái gì!” Cha anh tức đến bật cười.

Ông vừa dứt lời thì Chu phó tổng đã ôm một chồng tài liệu lao vào, phấn khởi hét lớn:

“Tổng giám đốc! Đơn hàng bên châu Âu ký hết rồi! Còn vượt chỉ tiêu ba mươi phần trăm!”

Ngay sau đó, hàng loạt máy fax trong văn phòng đồng loạt kêu vang, liên tục nhả ra những bản hợp đồng đóng dấu đỏ chót từ nước ngoài.

Toàn bộ phòng kinh doanh vỡ òa trong tiếng reo hò không thể kiềm chế.

Cha mẹ Phó Nghiễn Chu nhìn cảnh tượng nóng bỏng trước mắt, nhìn từng đơn hàng từng bản hợp đồng mà đến họ cũng từng phải đau đầu… vẻ giận dữ trên mặt dần biến mất, thay vào đó là sự sửng sốt.

Cuối cùng, mẹ anh thở dài một tiếng, ném lại một câu:

“Liệu mà sống cho tốt.”

Rồi kéo chồng rời đi.

Một cơn giông bão, dưới sức mạnh của thành tích áp đảo, tan biến trong im lặng.

Năm năm sau.

Tôi mặc váy cưới, đứng giữa giáo đường.

Phía đối diện là Phó Nghiễn Chu trong bộ vest chỉn chu.

Dưới khán đài là người thân, bạn bè, và tất cả nhân viên công ty.

Anh Lý là người khóc to nhất.

“Huhu… Thần tài của chúng ta cuối cùng cũng đi lấy chồng rồi!”

“Con cái sau này chắc chắn là tiểu thần tài nam và tiểu thần tài nữ!”

Cha mẹ Phó Nghiễn Chu ngồi hàng ghế đầu, mặt tràn đầy nụ cười mãn nguyện.

Suốt năm năm qua họ tận mắt chứng kiến công ty vươn lên thành đế quốc trong ngành.

Cũng tận mắt chứng kiến Phó Nghiễn Chu nâng niu tôi như công chúa.

Họ đã hoàn toàn chấp nhận tôi.

Giọng trang nghiêm của mục sư vang lên:

“Ngài Phó Nghiễn Chu, ngài có nguyện ý cưới cô Tô Thi Vũ làm vợ, dù giàu sang hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, đều yêu thương và chăm sóc cô ấy đến suốt đời không?”

Phó Nghiễn Chu nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng.

“Con nguyện ý.”

“Cô Tô Thi Vũ, cô có nguyện ý…”

Tôi chưa đợi ông nói xong đã lớn tiếng đáp:

“Con nguyện ý!”

Cả giáo đường bật cười, vỗ tay rào rào.

Lúc trao nhẫn, tôi không nhịn được khẽ hỏi anh:

“Nói thật đi, anh bắt đầu tính kế với em từ khi nào?”

Phó Nghiễn Chu quay người, lấy từ tay phù rể một hộp quà nhỏ.

Anh mở hộp ra, bên trong là một cuốn sách cũ, được bọc kín bằng bìa trong.

Anh đưa cho tôi.

Tôi nghi hoặc nhận lấy, khi nhìn thấy bìa sách và góc dưới bên phải có một vết dầu ăn nhạt màu, đã khô lại và thấm vào trang giấy, tôi khựng lại.

Là quyển “Tư bản luận”.

“Bắt đầu từ đây.” Giọng anh trầm thấp vang bên tai tôi. “Từ lần em ngồi trong thư viện vừa gặm đùi gà, vừa xem phim cung đấu, rồi thản nhiên quẹt dầu mỡ lên sách của anh.”

Tôi siết chặt cuốn sách mà anh đã cất giữ bao năm, ngón tay hơi run lên.

Thì ra… chúng tôi đã gặp nhau từ rất lâu.

Thì ra, tất cả sự toan tính, dàn dựng, đều là một âm mưu mang tên “chân tình”.

Mà minh chứng cho tình cảm đó, anh luôn lặng lẽ mang bên mình.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)