Chương 10 - Công Chúa Xuất Giá

10.

"Đại vương, người Sở… người Sở"

Ta còn chưa lên tiếng, bên cạnh đã có một tên lính quèn hoảng loạng chạy về hướng Ô Chân vương.

"Vội cái gì?!" Ô Chân vương gầm thét, "Bình tĩnh mà nói!"

"Người Sở tấn công chúng ta rồi! Đông Nam Tây Bắc đều là người Sở! Chúng ta bị bọn chúng bao vây rồi!"

"Cái gì?!" Ô Chân vương giận dữ.

Lập tức lấy lại phản ứng, nhìn sang ta phẫn nộ quát: "Nha đầu chết tiệt kia, là ngươi giở trò quỷ? Ngươi cố ý để lộ ra sơ hở để chúng ta phát hiện ngươi tới cứu Thái tử, đem bản vương cùng quân lính của ta toàn bộ dẫn dụ đến nơi này, sau đó thừa cơ bao vây bọn ta?!"

"Không sai."

Việc đã đến nước này, ta cũng không cần thiết phải che giấu gì nữa, tiếp tục nói với Ô Chân vương: "Ô Chân vương lẽ nào chưa từng nghĩ tới, vì sao Liên công tử Sở quốc vẫn mãi chưa xuất hiện?"

Ô Chân vương sớm đã nghiến răng nghiến lợi.

"Các ngươi…Mễ Liên sớm đã mang binh mai phục bọn ta từ hậu phương! Ngươi hôm nay bên ngoài thành của ta diễu võ giương oai một phen, kỳ thực lại là căn bản không có ý định tấn công, chỉ là muốn di chuyển sự chú ý của bản vương! Ngươi tối nay tới cứu Sở quốc Thái tử, cũng không phải là thực sự muốn cứu, cũng chỉ là một lần nữa đánh lạc hướng bản vương, hòng kéo dài thời giờ cho Mễ Liên!"

"Ô Chân vương không hổ là hùng bá một phương, quả nhiên không thể khinh thường." Ta đáp lời.

"Ngươi cái tên nha đầu chết tiệt, ngươi không sợ tối nay ta đem ngươi cùng Thái tử đều giết sạch sao?"

Lúc này Thái tử đi tới trước mặt của ta, vươn tay cánh tay kéo ta ra bảo vệ ở sau lưng, nhìn Ô Chân vương lạnh lùng nói: "Giết bọn ta, có vẻ như đại vương ngươi đến cả quân bài cuối cùng cũng không có."

"Cũng phải." Ô Chân vương cười sảng khoái nói: "Quân trong tay Mễ Liên là người Sở quốc đúng chứ, Sở vương trọng bệnh lâm nguy,binh quyền Sở quốc toàn bộ một tay vương hậu Sở quốc nắm giữ. Nếu Mễ Liên dám giết Thái tử, vương hậu Sở quốc liền có cớ giết hắn!”

"Hôm nay những binh sĩ Sở quốc này chĩa mũi giáo vào Ô Chân chúng ta, ai biết được, ngày mai những mũi giáo này có hay không lại chỉa vào chính Mễ Liên!”

Giọng nói của Ô Chân vương mặc dù có phần cứng rắn, nhưng ta biết hắn chỉ là đang tự trấn an bản thân, nội tâm thật ra đã sớm náo loạn một phen.

Quả nhiên, Ô Chân vương chợt xoay người lại, hai mắt dường như sắp phun lửa, nhìn tiểu binh một bên hô lớn: "Đem hai bọn chúng bắt lại cho ta!"

Ta vì để có thể chui vào lỗ nhỏ, nên không mang theo trường kiếm của mình, chỉ có một thanh chủy thủ phòng thân.

Mà Thái tử vốn làm con tin, càng là tay không tấc sắt.

Ta nhìn quân Ô Chân càng lúc càng tới gần bọn ta, liền dùng chủy thủ dứt khoát đâm thật mạnh và chính xác về phía tên lính Ô Chân đang cầm đao. Thái tử ở một bên tay không tấc sắt cùng ta phối hợp.

Thái tử giành lấy thanh đại đao từ tên lính Ô Chân, một bên vung đại đao, một bên nhìn về phía ta hô: "A Diên, Vương đệ tự mình nuôi tư binh, cứ coi như Sở binh vốn chỉ nghe lệnh của duy nhất mẫu hậu, nhưng Vương đệ không hẳn là không có khả năng đánh cược cùng mẫu hậu lần này. Hôm nay hắn tìm được cơ hội để loại bỏ ta, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, Ô Chân vương bắt ta vốn không hề uy hiếp được hắn! Nếu có cơ hội, nàng cứ đi trước, chớ để ý đến ta!"

"Hắn nuôi tư binh? Ngươi biết?"

Ta không dám khinh suất, nhưng cũng kinh ngạc vì sao Thái tử lại biết được Mễ Liên nuôi tư binh.

"Ta không biết ba năm qua nàng ở nơi nào, cũng không biết nàng vì sao lại trở thành tướng lĩnh dưới trướng Vương đệ. Nhưng nếu có dù chỉ là một phần ngàn vạn khả năng, nàng cũng nhất định phải ngăn cản Vương đệ cùng mẫu hậu phát động binh đao."

Bất luận là binh lính dưới tay vương hậu Sở quốc, hay là binh lính dưới tay Mễ Liên, thì đều là binh lính Sở quốc.

Thân là Thái tử, hắn dù đã sớm rơi vào tử địa, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm nghĩ cho Sở quốc.

Hắn tất nhiên không muốn binh sĩ Sở quốc chém giết lẫn nhau.

"Giữa binh sĩ Sở quốc với nhau, sẽ không phải đổ máu." Ta nhìn Thái tử nói.

"Nàng nói gì?" Thái tử nhất thời chưa kịp phản ứng.

Nhưng trong lòng ta biết rõ.

Ba năm trước, ta đã hiến cho Mễ Liên một kế sách.

Nguồn lực thương nghiệp của Mễ Liên tại Tề quốc không thể khinh thường. Ta để hắn âm thầm lấy danh nghĩa thương nhân Tề quốc, mua vào tơ lụa Sở quốc với giá cao.

Người Sở cho rằng dệt lụa có lợi, thế là bọn họ thi nhau đổi lúa lấy dâu. Không còn lương thực, chỉ còn dâu tằm, sau đó đem lụa thô dệt thành tơ lụa, bán cho "thương nhân Tề quốc", kỳ thật lại chính là Mễ Liên.

Lúc này Sở quốc không có lương thực, cũng chỉ có thể sang các nước láng giềng Ngô quốc, Lương quốc tìm mua lương thực.

Sau đó Mễ Liên lại đem tơ lụa bán cho Ngô quốc cùng Lương quốc với giá thấp, nhưng chỉ đổi lấy lương thực. Một tạ lương thực liền có thể đổi lấy năm cuộn tơ lụa thượng hạng.

Ngô quốc cùng Lương quốc đương nhiên đều đem lương thực bán cho "thương nhân Tề quốc", tự nhiên không còn lương thực cho Sở quốc.

Thái tử Sở quốc thương dân, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế chuyển lương thực của quân lính thành lương thực cứu trợ thiên tai.

Đến khi quân lương còn lại không nhiều, Ô Chân một mực nhăm nhe biên giới Sở quốc nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội, khởi binh tiến đánh Sở quốc.

Theo kế hoạch, khi xác nhận Thái tử khởi binh phản kích. Vào lúc quân Sở không còn lương thực, Mễ Liên sẽ đứng ra phát thóc, khiến quân Sở đi theo sự dẫn dắt của Mễ Liên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Mễ Liên có Sở binh cùng tư binh, liền có thể một bước diệt Ô Chân, cũng có thể dựa vào đó đoạt vị.

Nhưng ta không nghĩ tới, chính là vương hậu Sở quốc vậy mà lại ác độc như thế, không để ý đến con trai ruột của mình là thái tử, đem Thái tử đưa cho Ô Chân làm con tin, muốn nhất cử diệt trừ cả hai đứa con trai của Sở vương.

"Ngươi vì sao chắc chắn như thế?" Thấy ta không nói, Thái tử lại nhìn về phía ta hỏi.

Nhưng không đợi ta trả lời, tiếng vó ngựa từ xa càng ngày càng gần, âm thanh chém giết xung quanh hỗn loạn, máu tươi tung tóe bắn vào mắt ta.

Ta cùng thái tử cầm cự được một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn bị áp đảo về số lượng, quân Ô Chân ép bọn ta lại với nhau, với một thanh đại đao trên cổ.

Tia sáng từ thanh kiếm trong bóng tối, khiến ta nhìn thấy được bóng dáng mà ta đã không nhìn thấy trong nhiều ngày.

Hắn đến rồi.