Chương 3 - Công Chúa Mạo Danh Trở Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4.

 

May mắn thay , Tạ Vãn Chu không truy hỏi thêm.

 

Hắn thu mắt lại , ung dung xem tiếp yến vũ trong điện, như thể những lời vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra . 

 

Mà ta lại chẳng được ung dung như vậy , giống như đang ngồi trên đống kim châm, chỉ mong yến tiệc nhanh chóng kết thúc.

 

Vừa tan tiệc, ta lập tức quay về phủ, thay y phục dạ hành, đeo mặt nạ, lao thẳng đến phủ Thiếu sư.

 

Nếu hắn thật sự nghi ngờ ta , vậy thì… giế//t.

 

Kẻ cản đường báo thù của ta , đều phải chế//t.

 

Phủ Thiếu sư im lìm, thủ vệ cũng thưa thớt. Ta dễ dàng lẩn vào , tìm đến tẩm thất của hắn .

 

Ta đứng trên mái ngói nhẹ nhàng nhấc viên gạch lên nhìn xuống, cúi đầu xem xét động tĩnh trong phòng hắn .

 

Nào ngờ, đập vào mắt ta lại là hình ảnh hắn đang tựa người vào thùng tắm mà ngủ.

 

Khuôn mặt lập tức nóng bừng, ta vội che mắt, nhưng không xua nổi hình ảnh vừa in vào não.

 

Lồng n.g.ự.c trắng nõn, gầy mà rắn chắc, giọt nước men theo hàng mày rơi xuống xương quai xanh điểm đúng lên dấu đỏ nhạt kia , mê hoặc lòng người .

 

Từ trước đến nay, ta chỉ học g.i.ế.c và chờ bị g.i.ế.c, chưa từng thấy phong cảnh nào như thế.

 

Ta cảm thấy đại não trắng xóa, chỉ muốn mau chóng rời đi .

 

Đúng lúc này , trong phòng bỗng vang lên một tiếng rên thống khổ.

Nhàn cư vi bất thiện

 

Ta cúi đầu nhìn , nhận ra hắn đã trượt ra khỏi thùng tắm, nằm bất động.

 

Chẳng lẽ hắn đứng dậy mặc y phục, nhưng lại trượt chân mà ngã sao ?

 

Hắn nằm trên mặt đất rất lâu không nhúc nhích, ta mơ hồ nảy sinh cảm giác hắn đã không còn sinh cơ.

 

Do dự một thoáng, ta vẫn nhảy vào , kiểm tra hơi thở của hắn .

 

May mà vẫn chưa chế//t.

 

Một gương mặt đẹp như thế, chế//t sớm thì uổng phí thật.

 

Ta đỡ hắn dậy, định đặt lên giường, nào ngờ đúng lúc ấy , hắn đột ngột mở mắt, ngón tay nhanh nhẹn điểm huyệt của ta , theo sau đó là lưỡi kiếm kề sát cổ họng.

 

Ta chỉ muốn mắng mình một trận, đúng là vụng về như heo, lại rơi vào mỹ nam kế sơ đẳng như vậy .

 

Đôi mắt Tạ Vãn Chu lạnh lẽo như đang nhìn vật chế//t, thanh âm nhạt nhẽo bình thản, “Nhìn đủ chưa ?”

 

5.

 

Ta bình tĩnh nhìn hắn : "Chưa đủ. Ngươi tiếp tục chứ?"

 

Tạ Vãn Chu khẽ bật cười , ý lạnh tan biến: "Trêu ngươi thôi, ngươi lại tưởng thật?"

 

Hắn gỡ mặt nạ của ta xuống, chẳng hề cảm thấy ngoài ý muốn : "Thân thủ của điện hạ thật tốt ."

 

Ta lạnh giọng: "Không còn cách nào, từ nhỏ lang bạt bên ngoài, phải học chút công phu phòng thân thôi."

 

Ngón tay hắn gõ nhẹ lên chuôi kiếm: "Vậy sao ? Nhưng thân pháp của điện hạ, nếu vi thần không nhầm, lại là công pháp của [Ám Ảnh]."

 

Sát ý trong lòng ta cuộn lên, bắt đầu tính toán ra tay từ góc độ nào thì có thể một đao lấy mạng hắn .

 

Chọn cổ? Hay n.g.ự.c đây?

 

Hắn dường như đoán ra suy nghĩ của ta , nhưng giọng nói vẫn bình thản: "Giả mạo thân phận của Công chúa Vân Thiển Nguyệt tiến cung, không hổ là đệ nhất sát thủ [Ám Ảnh], Thẩm Nguyệt Lãnh, gan ngươi quả là không nhỏ đâu ."

 

Đồng t.ử ta co lại , trái tim đập thùng thùng trong lồng ngực.

 

Bằng thời gian nhanh nhất, ta xâu chuỗi lại tất cả những tin tức có được kiếp trước kiếp này .

 

Rốt cuộc ta đã bại lộ ở đâu ? Lại có thể khiến cho Tạ Vãn Chu biết được rõ ràng như vậy ?

 

Nói thì chậm nhưng động tác lại nhanh, Tạ Vãn Chu vừa dứt lời, ta đã cưỡng chế giải khai huyệt đạo, Hàn Tinh rời vỏ, đ.â.m thẳng về phía hắn .

 

Hắn nhẹ nhàng né đi . Cơ hồ cùng lúc đó, trong phòng bỗng xuất hiện vài thân ảnh, dựa vào khả năng ẩn giấu hơi thở của họ, rõ ràng đều là cao thủ tuyệt đỉnh.

 

Tạ Vãn Chu vẫn ung dung như cũ, khóe môi hơi cong như đang mỉm cười : "Công chúa điện hạ quả là nhẫn tâm. Nếu vi thần muốn vạch trần điện hạ, đã sớm ra tay từ yến tiệc, đâu đợi đến bây giờ. Vi thần không những sẽ không vạch trần ngươi, còn có thể giúp ngươi."

 

Ta thu kiếm lại , ánh mắt lạnh lùng: "Vì sao ?"

 

Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên mơ hồ, một lát sau mới thấp giọng đáp lại : "Sau này ngươi sẽ biết ."

 

Ta hừ lạnh một tiếng.

 

Kẻ tâm nhãn nhiều chính là như vậy , luôn luôn úp úp mở mở, khiến cho người ta khó chịu không thôi, chỉ hận không thể một kiếm xuyên tim hắn .

 

Nhưng lúc này bên hắn cao thủ như mây, sợ rằng trong chốc lát cũng không thể thành công được , vì vậy ta hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó lập tức trở về phủ Công chúa.

 

Về phủ, ta càng nghĩ càng thấy Tạ Vãn Chu thâm sâu khó dò, tuyệt đối không thể tin.

 

Muốn giữ quyền chủ động, chỉ có thể ra tay trước .

 

Vân Thiển Nguyệt nhất định phải chế//t.

 

Như vậy , sau này nếu Tạ Vãn Chu muốn dùng chuyện này để đối phó với ta , cũng không có đối chứng.

 

Sáng hôm sau , ta bí mật xuất cung đến điểm liên lạc của [Ám Ảnh], dùng mật hàm và ngân phiếu thuê sát thủ giế//t Vân Thiển Nguyệt.

 

Ai ngờ vừa dặn dò xong, bên tai ta liền vang giọng nói quen thuộc, "Điện hạ, trùng hợp quá."

 

Ta giật mình quay lại . Tạ Vãn Chu đang ngồi ngay góc phòng, áo tím quý khí, mày mắt mang ý cười .

 

Hắn đúng là âm hồn bất tán.

 

"Nếu đã trùng hợp như vậy , thì… tiễn ngươi xuống đường luôn."

 

Đáng tiếc, Hàn Tinh vừa ra khỏi vỏ, khách điếm liền xuất hiện mấy bóng hộ vệ đứng chắn trước mặt hắn .

 

Ta khẽ bật cười , xoay người rời đi : "Cáo từ."

 

Ý cười của hắn càng đậm: "Điện hạ thật tàn nhẫn với vi thần, lần nào gặp cũng muốn lấy mạng ta ."

 

Hắn từng bước áp sát, giọng trầm thấp, âm cuối hơi kéo dài, khiến người ta không khỏi nóng bừng hai tai: "Điện hạ, tin ta một lần được không ? Vi thần không vạch trần ngươi, còn có thể giúp ngươi. Còn chuyện giế///t người …"

 

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt thâm sâu, "Vi thần có một bằng hữu giỏi nhất khoản này , hay để hắn thay ngươi chuyến này ?"

 

Ánh mắt ta lạnh lẽo: "Tạ Vãn Chu, vì sao ta phải tin ngươi?"

 

Kiếp trước tin người , bị lăng trì đến c.h.ế.t, xương nghiền thành tro, đau đến tận linh hồn.

 

Kiếp này ta sẽ không tái phạm nữa.

 

"Tin một kẻ xa lạ mới gặp vài lần , đúng là nực cười . Tạ Thiếu sư, từ bao giờ mà ngươi trở nên ngây thơ như vậy ? Ta không giế//t ngươi, không phải vì sợ đám hộ vệ của ngươi, mà không muốn vì giế//t ngươi mà xảy ra phiền phức, trì hoãn người ta cần g.i.ế.c."

 

Tạ Vãn Chu cũng không giận, ý cười càng sâu: "Điện hạ nói rất đúng."

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)