Chương 8 - CÔNG CHÚA LẠC CHIÊU
Ta hôn nhẹ hắn một cái, sau đó nuốt thuốc xuống, ghé sát vào tai hắn nói: "Ta cảm thấy như vậy, thuốc này sẽ không còn đắng nữa.""Chàng thấy sao?"Bùi Duẫn cả người cứng đờ, ưỡn cổ không dám nhìn ta.Ta đẩy hắn, hỏi lại lần nữa: "Chàng thấy sao?"Hắn lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu, gật gật.Ta nhào tới, vùi đầu vào lòng hắn, nói: "Bùi Duẫn, chàng là người xứng đáng nhất trên thế gian này."Giọng hắn trầm thấp, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh, như thể trái tim trôi nổi nhiều ngày cuối cùng cũng đã tìm được nơi neo đậu.Hắn nói: "Ừm."
6Bùi Duẫn dường như biến thành một người khác.Trước đây, hắn rất thích luyện chữ, thường cầm bút luyện cả ngày.Mà hiện tại, hắn dường như rất ít khi luyện chữ.Ta hỏi hắn: "Sao chàng không thích luyện chữ nữa?"Hắn lắc đầu, cười với ta: "Ta nghĩ, điều đó không còn quan trọng nữa."Ta có chút không hiểu.Nhưng ta nghĩ ta không cần phải hiểu, hoặc cho dù có hiểu, cũng không cần phải nói ra.Dù sao, Bùi Duẫn hiện tại đã không còn là người gửi gắm hy vọng của mình vào một cây bút lông nữa rồi.Lúc rảnh rỗi, hắn sẽ dẫn ta đi cưỡi ngựa.Tuy ta nghịch ngợm hiếu động, cũng thích gây chuyện, nhưng đối với việc cưỡi ngựa lại có chút vụng về.Bùi Duẫn chọn cho ta một con ngựa hiền lành, ôm ta lên ngựa, đạp bàn đạp dẫn ta chạy về phía sâu trong rừng.Lưng ta áp vào n.g.ự.c Bùi Duẫn, dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn.Gió ấm thổi qua tai ta, tiếng vó ngựa lộp cộp cùng với bụi đất bay lên hòa quyện vào nhau trên đường đi.
Hoàng tỷ nhìn thấy thì sững sờ rồi oà khóc.
Bùi Duẫn cưỡi ngựa, dừng lại trước một con suối nhỏ.Hắn dắt tay ta, đến dưới một gốc đào.Gió thổi, hoa đào rơi lả tả.Giữa rừng hoa đào, ta nhìn Bùi Duẫn mỉm cười với mình.Nụ cười của hắn còn đẹp hơn cả hoa đào, hắn nói với ta: "Lạc Chiêu, thật ra từ rất lâu trước đây, ta đã gặp nàng rồi."Ta có chút nghi ngờ: "Cái gì?"Hắn tiếp tục nói: "Năm đó ở Ngự Thiện Phòng, ta đã đưa cho nàng một chiếc khăn tay, trên đó thêu hoa đào."Ta sững người, chợt hiểu ra: "Thì ra cậu bé năm đó, là chàng?"Hắn gật đầu: "Đó là lần đầu tiên ta vào cung, cùng với sư phụ. Sau đó sư phụ đi trấn thủ biên cương Mạc Bắc, ta liền không vào cung nữa.""Nhưng trong lòng ta, từ đó đã có hình bóng một cô nương."Ta nín thở lắng nghe từng chữ hắn nói:"Hôm nay ta dùng hoa đào làm sính lễ, muốn cưới cô nương trong lòng ta.""Chỉ là ta không biết, nàng có đồng ý hay không."Ta không nhịn được cười, nhưng lại quay đầu đi: "Chưa đủ."Bùi Duẫn nhất thời có chút luống cuống, hỏi ta: "Vậy công chúa còn muốn gì nữa?"Hắn vừa dứt lời, ta nhào tới ôm cổ hắn, hôn lên.Tai hắn đỏ bừng như sắp chảy máu, một lần nữa cứng đờ tại chỗ.Ta ghé sát vào tai hắn, khiêu khích nói: "Bùi Duẫn, ta còn muốn biết chàng rốt cuộc có được hay không."Mặt hắn càng đỏ hơn, bế thốc ta lên, ta hỏi hắn muốn làm gì.Hoa đào bay đầy trời, in bóng dáng tuấn tú của Bùi Duẫn.Giọng hắn vẫn dịu dàng như trước:"Vậy để công chúa thử xem sao."(Hết)