Chương 4 - Con Số Đỏ Trên Đầu

Tôi một tay đút túi, nhanh chóng rút tay ra, đặt ngón cái vào mặt cô ta như thể sắp làm gì đó.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Phó Nhược Lam hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, không biết có t,è ra quần không.

Tôi cười đến mức cả lớp bên cạnh cũng có thể nghe thấy:

“Sao vậy? Tôi chỉ bóp không khí thôi mà, hoa khôi của chúng ta làm sao thế?”

Phó Nhược Lam vùng vẫy hai lần, nhưng đôi chân mềm nhũn không đứng dậy nổi.

Tôi từ tốn lấy nước ấm, rồi bước ra ngoài.

Đến cửa, tôi quay lại hỏi cô ta:

“Thế còn cô thì sao?”

Phó Nhược Lam: “Cái gì?”

“Phó Nhược Lam. Mong muốn trước khi ch,et của cô là gì?”

08

Khi đi ra sân trường, tôi cảm thấy cảm xúc của chủ thể cũ có chút bất thường.

Tôi hỏi: “Cậu muốn nói gì sao?”

Chủ thể cũ ngập ngừng mãi, cuối cùng cũng hỏi:

“Cậu làm thế… cô ta có tr,ả th,ù lại không?”

Tôi mỉm cười. Bên ngoài không có gương, tôi liền chạm vào gương mặt mình.

“Lâm Vũ Thanh.

“Từ trước đến giờ cậu né tránh, nhường nhịn cô ta, cô ta đã từng buông tha cậu chưa?

“Cô ta đã t,át cậu, có lần nào nhẹ tay chưa?”

Chủ thể cũ không nói gì thêm.

Tôi vuốt ve gương mặt mình:

“Cậu yên tâm, thời gian của cô ta không còn nhiều đâu.”

Việc b,ắt n,ạt công khai không thể tiếp tục.

Nhưng trong bóng tối thì ngày càng tệ hơn.

Những bình luận trên tài khoản mạng xã hội của tôi ngày càng nhiều, toàn những lời không thể nghe lọt tai.

Tôi lướt qua nhanh chóng, đột nhiên lóe lên một ý tưởng.

Tôi lập thêm vài tài khoản mạng xã hội, đăng những bức ảnh tương tự.

Hy vọng họ có thể tìm ra tôi.

Trong trường, những người chỉ trỏ tôi vẫn rất đông.

Đôi khi, một nhóm người đứng chặn trước mặt, buông lời châm chọc. Tôi chỉ nở một nụ cười rạng rỡ để lộ tám chiếc răng.

Họ giống như thấy ma, liền rẽ đường đi chỗ khác.

Gần đây, tôi nhận thấy ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm ngày càng có ý nghĩa kỳ lạ.

Tuổi thọ của ông ta cũng giảm nhanh hơn nhiều so với trước.

Thật lòng mà nói, ngoài việc thờ ơ trước tình cảnh của tôi, tôi không cảm nhận được ông ta gây tổn hại trực tiếp gì đến tôi.

Vì vậy, tuổi thọ của ông ta cũng giảm rất chậm, nửa tháng mới giảm một năm.

Nhưng tuần này, ông ta gần như đã chuyển sang màu đỏ.

Trong những lần xuyên không trước đây, tôi hiếm khi gặp trường hợp như vậy, điều này khơi dậy sự tò mò của tôi.

Giáo viên chủ nhiệm không có thói quen nghỉ trưa, vào buổi trưa văn phòng nhóm toán thường chỉ có mình ông ta.

Tôi cầm một tờ bài tập, khoanh vài câu nâng cao, rồi đi đến văn phòng ông ta.

Cửa văn phòng không đóng, nhưng bên trong không có ai.

Tôi bước đến bàn làm việc trong cùng của giáo viên chủ nhiệm.

Máy tính của ông ta không tắt, nhìn từ xa màn hình có màu sắc hơi lạ.

Tôi từng bước tiến lại gần, tim đột nhiên đ,ập mạnh.

Đến khi nhìn rõ nội dung trên màn hình, cảm xúc của chủ thể cũ không thể kiểm soát, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Trên trang web, ba chữ “Một ai đó tên Vũ Thanh” như d,ao c,ứa vào mắt tôi.

Con trỏ chuột đang dừng trên bình luận mới nhất.

Tôi không thể kiềm chế nữa.

Tôi đấm mạnh vào màn hình.

Màn hình đổ xuống, va vào hộp giấy trên bàn.

Giáo viên chủ nhiệm nghe thấy tiếng động lớn từ nhà vệ sinh bên kia, lao vào và đ,ấm thẳng vào tôi. Thái dương của tôi va vào góc tường.

Tôi c,ắn môi dưới để không phát ra tiếng đ,au đớn, lạnh lùng nhìn ông ta.

Hai bên đối mặt hồi lâu, giáo viên chủ nhiệm có lẽ mới nhớ ra ông ta vừa xem thứ gì.

Ông ta thả tay ra một cách lúng túng:

“Em vào đây làm gì?”

Tôi ném tờ bài tập trên tay xuống đất, vẫn tiếp tục nhìn ông ta chằm chằm.

Ông ta ho khan hai tiếng, nói:

“Nếu không có việc gì, em về lớp đi.”

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay c,ắm sâu vào lòng bàn tay.

Hành vi gh,ê tở,m của gã đàn ông già này một lần nữa khiến tôi bừng tỉnh.

Nhìn con số trên đầu ông ta vừa chuyển sang màu đỏ, tôi cảm thấy hệ thống vẫn quá chậm.

Tôi muốn đ,ập ch,et ông ta ngay lập tức.

Tôi cố gắng ổn định cơ thể đang run rẩy, khi mở miệng, tôi nhận ra giọng mình đã khản đặc.

Tôi hỏi:

“Tôi đã bị đ,ánh đ,ập, s,ỉ nh,ục bao nhiêu lần, thầy là giáo viên chủ nhiệm, thầy đã từng nghĩ đến việc giúp tôi chưa?”

Giáo viên chủ nhiệm hùng hồn đáp:

“Giúp? Tôi giúp em thế nào? Người em đụng vào là cháu gái của phó hiệu trưởng!

“Cô ta cấp bậc cao hơn tôi, chẳng phải em nên hiểu cho giáo viên sao?”

Cuối cùng, ông ta thêm một câu:

“Chính em không tự kiểm điểm bản thân sao? Không ai đ,ánh mà tự dưng lại kêu, nếu em không có vấn đề, tại sao người ta không bắt nạt người khác mà chỉ b,ắt n,ạt em?”

Tôi chẳng cảm thấy gì, thậm chí còn lấy tay ngoáy tai.

Câu này, lần nào xuyên không tôi cũng phải nghe vài lần.

Tôi tiện tay lấy kẹp bài tập ở bàn bên cạnh, cầm trên tay rồi t,át ông ta một cái.

Nhờ có vật cứng hỗ trợ, ông ta bị t,át lảo đảo, ngã xuống ghế.

Tôi đ,au đ,ớn đặt chiếc kẹp về chỗ cũ, hỏi ông ta:

“Thầy, cái t,át này, thầy thấy kêu không?”

Giáo viên chủ nhiệm lấy lại bình tĩnh, nổi cơn thịnh nộ.

Ông ta tháo kính và nhẫn, dùng đôi giày da bóng lộn đ,ạp tôi hơn hai mươi lần.

Tôi ngồi tựa vào góc tường, mũi chảy m,áu, vẫn lạnh lùng nhìn ông ta.

Nhìn con số trên đầu ông ta từ 「3」 thành 「0」, nhìn nỗi sợ hãi dần hiện trong mắt ông ta.

Ông ta từ từ đỡ chiếc máy tính lên, rồi đi ra ngoài.

Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm chỉ hỏi một câu:

“Lâm Vũ Thanh.

“Tại sao em không trốn?”

Tất cả lương tri của ông ta, chỉ gói gọn trong câu “Em không trốn sao”.

Tôi không biểu cảm, ngẩng đầu cầm m,áu mũi.

Tôi không trốn sao?

Tại sao tôi phải trốn?

Lâm Vũ Thanh, cô ấy có trốn được không?

09

Cái ch,et của giáo viên chủ nhiệm được một streamer phát hiện trong lúc đang livestream ngoài trời.

Lẽ ra vào giờ đó, nơi này rất vắng vẻ.

Nhưng lúc ấy, lại có một đám đông đứng xem náo nhiệt.

Streamer như nhìn thấy cơ hội thu hút lượt xem, phấn khích tiến đến, liền thấy một người đàn ông cao lớn đang xô đẩy một người đàn ông mập lùn, bên cạnh có một phụ nữ ngồi dưới đất, mặt mày thâm tím.

Streamer nghe không hiểu phương ngữ địa phương, bình luận của khán giả ghép lại được các từ như “bồ nhí”, “ngoại tình”.

Streamer hào hứng nói:

“Wow! Mọi người ơi, đây là tình huống đ,ánh ghen bắt quả tang nhé! Quá tuyệt vời!

“Tôi không hiểu, sao một người phụ nữ đàng hoàng lại thích một lão già như này? Vì già hơn, không tắm à?”

Lượt xem livestream tăng chóng mặt.

Khi xô đẩy qua lại, người đàn ông mập lùn đột nhiên ngã gục!

Streamer cũng giật mình:

“Ôi trời, say quá hay đột quỵ rồi?”

Mọi người thấy tình hình không ổn, lập tức bỏ đi hết, không ai ở lại cãi vã nữa.

Chỉ còn lại người đàn ông nằm bất động, xuất hiện trên màn hình livestream.

Streamer gọi cảnh sát, gọi xe cứu thương, vì thấy ông ta ăn mặc phong phanh nên định đến cửa hàng quần áo gần đó mua đồ cho ông ta.

Đêm đó, nhiệt độ xuống dưới 0°C.

Khi streamer tìm được một cửa hàng nhỏ bán rẻ, mua một chiếc áo giá 29 đồng quay lại, giáo viên chủ nhiệm đã không còn thở.

Trong livestream, mọi người bình luận liên tục: “Xui xẻo, thật ki,nh t,ởm.”

Streamer nói:

“Đồng bào ơi làm chứng cho tôi nhé! Chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi làm việc nghĩa mà!”

Ngày hôm đó, các trang mạng tràn ngập những bình luận hả hê về kẻ ng,oại tì,nh gặp họa.

Những lời m,ắng ch,ửi không ngớt.

Tôi tắt Weibo.

Thầy ơi, bị phơi thây giữa trời có khó coi không?

Sao thầy không biết, trốn đi một chút nhỉ?

10

Khi những lời l,ăng m,ạ trên mạng nhắm vào tôi ngày càng nhiều, trong trường bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều người có số tuổi thọ chuyển sang màu đỏ.

Chỉ vài ngày sau, một nữ sinh ở lớp bên cạnh, người thường xuyên ám chỉ tôi không đứng đắn, đã t,ử v,ong tại nhà vì dùng thuốc ph,á thai quá liều, dẫn đến bă,ng hu,yết.

Trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn rằng tôi là một phù thủy, bị m,a q,uỷ nhập thân, và những ai đến gần tôi đều gặp chuyện không may.

Tôi chẳng bận tâm.

Trước đây, dưới ảnh hưởng của Phó Nhược Lam, vốn dĩ đã chẳng mấy ai dám tiếp xúc với tôi.

Tôi cứ nghĩ rằng người đầu tiên đến tìm tôi gây sự sẽ là các lãnh đạo của trường.

Nhưng, vào buổi tối sau giờ tự học, tôi bất ngờ bị một nam sinh chặn lại, dùng tay bịt miệng và si,ết c,ổ tôi.

Người này là thành viên cuối cùng trong nhóm của Phó Nhược Lam, một nam sinh có vẻ ngoài láu cá, thường không ra tay quá mạnh với tôi.

Hắn dùng tay trái cầm con d,ao d,í vào eo tôi, giọng hạ thấp:

“Lâm Vũ Thanh. Tôi không muốn làm thế này.

“Nhưng tôi không còn cách nào khác… Cô nhìn xuống dưới đi, có một bụi cỏ ở đó. Nhảy từ tầng năm xuống, có lẽ cô chỉ g,ãy chân thôi.”

Tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh hỏi hắn:

“Tôi nhớ cậu dù là thành viên trong nhóm họ nhưng ít khi thực sự ra tay nặng với tôi.

“Đúng không? Cậu thực sự không muốn làm thế này, phải không?”

Hắn im lặng trong một giây:

“Lâm Vũ Thanh, đừng ép tôi. Tôi không có cách nào khác.”

Tôi rất hối hận.

Đáng lẽ tôi nên mang theo máy ghi âm.

Tôi hỏi:

“Có phải Phó Nhược Lam đe d,ọa cậu không?”

Giọng hắn có phần suy sụp:

“Tôi thật sự không còn cách nào khác… Cô ta ghi lại video lần trước chúng tôi đ,ánh cô… Bố cô ta còn giữ bằng chứng bố tôi làm lộ bí mật công ty… Bố tôi sẽ bị kết án chung thân!

“Lâm Vũ Thanh, cô chỉ cần nhảy xuống, g,ãy một chân, mọi chuyện sẽ được giải quyết!”

Thực ra, tuổi thọ của cậu nam sinh này vốn không giảm nhanh.

Nhưng ngay khi hắn quyết định đẩy tôi xuống, con số trên đầu hắn đã chuyển sang màu đỏ.

Tim tôi không thể không đ,ập nhanh hơn.