Chương 5 - Con Riêng Đến Từ Đâu
Vừa hay mấy hôm tới là kỳ nghỉ hè, Tống Tu An vẫn đang ở đây, tôi liền bảo Xuân Hà dẫn mấy đứa nhỏ dọn vào ở chung.
Nhà rộng, nhiều phòng, ở đông một chút lại càng vui vẻ, náo nhiệt.
Cách âm trong phòng rất tốt. Mấy người bọn họ vào phòng Chu Kỳ ngồi đã mấy tiếng rồi. Chắc chắn là đang bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Tôi bật hệ thống theo dõi lên, nhìn nhất cử nhất động của họ.
Trước đây nhà không hề có camera.
Nhưng ngay ngày hôm sau khi Tống Tu An xuất hiện, nhân lúc tôi và Chu Kỳ cùng ra ngoài, tôi đã nhờ Xuân Hà lắp camera siêu nhỏ ở khắp mọi phòng trong nhà.
Giờ thì tiện quá rồi.
Mấy người họ rõ ràng không ngờ tới tôi cũng có con, nên rối loạn hết cả. Từng người từng người một luân phiên đi qua đi lại trước mặt Chu Kỳ.
Còn ông ta thì ngồi gục lưng trên ghế, cả người rũ rượi, trông thê thảm thấy rõ.
Không còn khí thế hừng hực mấy hôm trước. Nhìn ông ta lúc này, giống như già đi cả chục tuổi.
Tống Dung thì chẳng giữ nổi vẻ đoan trang như xưa.
Mở miệng ra là oán trách – trách Chu Kỳ không biết đề phòng tôi, rồi lại trách ông ta bất tài, ngay cả chuyện cưới vợ cho con ruột cũng không lo được.
Nói đi cũng phải nói lại, so với Chu Kỳ thì Tống Dung đúng là có bản lĩnh. Hồi trẻ vừa giữ được trái tim chồng mình vừa níu được cả người anh họ là Chu Kỳ.
Đến khi chồng qua đời, còn khéo léo để Chu Kỳ trở thành “kẻ đỡ đầu” đúng nghĩa.
Tống Tu An và con bé tên Kỳ Kỳ thì cứ thì thầm với nhau suốt. Cuối cùng, cả đám đi đến một quyết định – để Chu Kỳ ly hôn với tôi.
Như vậy, tài sản vợ chồng sẽ chia đôi, không phải chia tư như tôi vừa tính.
Đúng là thanh niên thời nay, biết lên mạng tra luật, cũng biết cân nhắc thiệt hơn.
Cách này đúng là không tệ.
Nhưng… ai nói với họ rằng chỉ cần Chu Kỳ đòi ly hôn là tôi sẽ đồng ý?
Bọn họ muốn cưới, bọn họ thiếu tiền, thì liên quan quái gì đến tôi?
Tài sản vợ chồng đang nằm trong tay tôi. Thẻ ngân hàng cũng đứng tên tôi. Nếu ép quá, tôi có thể thay đổi mật khẩu, sau đó đem toàn bộ số tiền đó đi mua mấy thứ vô dụng, không thể trả lại, tiêu sạch một xu cũng không chừa.
Để rồi xem họ làm được gì!
9.
Tối hôm đó, đúng chín giờ, Chu Kỳ nói muốn nói chuyện nghiêm túc với tôi.
Tôi đồng ý.
Hai chúng tôi ngồi trên chiếc ghế lắc ngoài ban công, cùng ngắm vầng trăng lẻ loi lơ lửng giữa trời đêm và những vì sao lấp lánh.
Giàn dạ lan hương trồng mấy tháng trước đang vào mùa nở rộ.
Nó vừa mới tỉnh giấc sau thời gian ngủ đông, hương hoa dịu nhẹ thoang thoảng khắp không gian.
Có lẽ là do đêm tối dễ khiến người ta mềm lòng, Chu Kỳ mở miệng, giọng nói mang theo nghẹn ngào:
“A Thư, chỉ mới mấy ngày thôi, sao mình lại thành ra thế này?”
Mấy ngày thôi à?
Ba mươi năm trời phản bội, anh ta không nói lấy một chữ, lại đổ hết mọi chuyện lên đầu cái gọi là “vài ngày thay đổi chóng mặt”.
Thật không biết xấu hổ!
Tôi không đáp, chỉ nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió đêm lướt nhẹ qua mặt. Chu Kỳ thì như mở được nút chai, bắt đầu lải nhải kể lại từng chuyện trong ba mươi năm qua của chúng tôi.
Mãi cho đến khi tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, ông ta mới vòng vo chuyển vào trọng tâm, hỏi tôi chuyện với Xuân Hà và các con.
Đi đến nước này rồi, cả hai bên cũng chẳng còn gì để che giấu, tôi thấy cũng chẳng ngại gì mà không kể.
Tôi và Xuân Hà lớn lên cùng một làng.
Chúng tôi gần bằng tuổi, đều sinh ra trong gia cảnh nghèo khó. Tôi có một người cha nghiện rượu, còn cô ấy thì có một người cha mê cờ bạc như mạng sống.
Tôi lớn lên trong những trận say xỉn rồi chửi bới, đánh đập của bố mình. Xuân Hà thì lớn lên trong tiếng chửi rủa và đe dọa liên tục từ đám chủ nợ.
Có lẽ vì đều xuất thân từ những gia đình tan nát, tôi và cô ấy rất đồng cảm với nhau. Từ nhỏ, chúng tôi đã thân thiết, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe.
Cũng có lẽ vì thấy quá nhiều bộ mặt thật của đàn ông trong làng, tôi bắt đầu chán ghét bọn họ. Kể cả người cha cứ say là đánh vợ, đánh con của mình.
Xuân Hà còn cực đoan hơn tôi.
Lúc mới mười lăm, mười sáu tuổi, chúng tôi đã từng ngồi tự hỏi: Liệu tương lai của mình có giống mẹ không?
Gả cho một gã say xỉn hoặc một tên mê cờ bạc, rồi sống cuộc đời có thể nhìn thấy hết chỉ trong một cái nhắm mắt?
Tôi không dám nghĩ xa. Xuân Hà cũng vậy. Cô ấy từng nói: “Ông già tôi cả đời trốn nợ ngoài kia, sống còn không bằng chết.”
Năm tôi mười bảy tuổi, vừa học xong lớp 11 thì mẹ không cho học nữa. Bà nói cho tôi học đến cấp ba là quá nhân nhượng rồi, con gái mà học nhiều thì đầu óc sẽ ‘hoang dại’.
Xuân Hà còn không bằng tôi, cô ấy chỉ học hết lớp 9 – chương trình giáo dục bắt buộc – là phải nghỉ. Nhà không còn đồng nào để đóng học, còn một đống nợ đang chờ cô ấy gánh.
Năm đó, tôi và Xuân Hà cùng lên huyện tìm việc, xin làm may ở một xưởng nhỏ. Hai đứa nương tựa vào nhau mà sống, như thể cả cuộc đời này chỉ có nhau.
Thoát khỏi gia đình, chúng tôi cảm thấy như được sống lại.
Nhưng quãng ngày yên bình đó không kéo dài bao lâu.
Năm hai mươi tuổi, mẹ tôi và mẹ của Xuân Hà bắt đầu thúc ép tụi tôi phải lấy chồng.
Lấy chồng – để rồi sống cuộc đời như họ: chán ngắt, nghẹt thở và không có tương lai.
Tôi không muốn. Xuân Hà cũng không muốn.
Hôm đó, Xuân Hà ôm chặt lấy tôi mà khóc rất lâu. Cô ấy nói:
“Tớ thích cậu. Tớ chỉ muốn được ở bên cậu thôi.”
Tôi cũng thích Xuân Hà.
Chúng tôi không muốn lấy chồng, chỉ muốn sống một cuộc đời giản đơn, bên nhau.
Tôi không hiểu, rõ ràng là yêu thương nhau, vì sao lại không được phép ở bên nhau?