Chương 2 - Con Rắn Trong Bồn Cầu
6
Những lời gần như tuyệt tình của tôi khiến Cố Trầm Chu đứng chết lặng.
Tôi biết, anh ta không nỡ ly hôn — hoặc đúng hơn, anh ta tiếc… không phải tôi, mà là người đàn bà làm không công, chăm con, lo nhà, không đòi hỏi gì như tôi.
Tôi đã kết hôn với Cố Trầm Chu mười một năm.
Mười một năm ấy, giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp, đối nhân xử thế — tất cả đều do tôi một tay gánh vác.
Còn anh ta, việc duy nhất phải làm là vào ngày phát lương mỗi tháng, chuyển cho tôi bốn nghìn tệ.
Bốn nghìn đó phải chi cho cả nhà ba người — ăn uống, sinh hoạt, phí nước điện gas, rồi còn phải dè sẻn dành chút để qua lại họ hàng.
Không biết bao lần tôi nói với anh ta, bốn nghìn không đủ, mong anh mỗi mùa thay đồ cho thêm ít tiền, để mua quần áo, giày dép cho cả nhà.
Nhưng Cố Trầm Chu chỉ nói, đi làm toàn mặc đồng phục cơ quan phát, chẳng cần mua mới.
Nhìn bộ đồng phục con trai giặt đến bạc màu, đôi giày đã chật không xỏ nổi, tôi chỉ biết nén giận, lên mạng nhận việc dọn nhà theo giờ, tích góp từng đồng để mua quần áo cho hai mẹ con.
Nếu ly hôn, anh ta còn biết tìm đâu một người vừa trông con, vừa nấu cơm, vừa quán xuyến gia đình — mà lại miễn phínhư tôi?
Nhìn Cố Trầm Chu im lặng, tôi hiểu — trong đầu anh ta đang cân nhắc.
Vì một con rắn nhỏ, liệu có đáng để mất đi người giúp việc không công này không?
Đột nhiên, trong đầu tôi vang lên một giọng nói mềm mại, đầy mê hoặc:
“Ân nhân! Ta có vô số báu vật tuyệt thế. Chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ khiến ngươi giàu sang phú quý, hưởng không hết cả đời…”
Nhìn ánh mắt Cố Trầm Chu chợt sáng rực lên, lòng tôi lạnh buốt.
Tôi biết — hắn lại động lòng rồi.
7
Cố Trầm Chu rất nhanh đã đưa ra quyết định — ôm chặt con tiểu thanh xà, xoay người định đi.
“Đứng lại! Cố Trầm Chu, tôi nói rồi — hôm nay, giữa tôi và con rắn này, anh chỉ được chọn một!”
Tôi giật phắt chùm chìa khóa xe treo ở cửa, chặn trước mặt anh ta.
Con trai đột nhiên lao đến, mạnh mẽ đẩy tôi một cái, định giật chìa khóa khỏi tay tôi.
Tôi phản xạ theo bản năng — bốp!
Một cái tát vang dội.
Thằng bé ngã phịch xuống sàn, ôm mặt, trân trân nhìn tôi, rồi òa khóc:
“Mẹ là người xấu! Mẹ ngược đãi động vật, còn đánh con nữa!”
Ngay lúc đó, giọng nói đầy mê hoặc lại vang lên trong đầu tôi:
“Bé ngoan~ chỉ cần con nghe lời cô Thanh Thanh, cô sẽ giúp con đuổi người mẹ xấu này đi. Sau này cô sẽ làm mẹ con, con không cần học bài, không cần đến trường, muốn ăn gì ăn nấy, muốn chơi ở đâu cũng được, có được không?”
Nhìn ánh mắt háo hức của con trai, tim tôi lạnh buốt.
Thì ra… dòng máu xấu xa thật sự có thể di truyền.
Đứa con tôi mang nặng đẻ đau, chính tay nuôi nấng, trong xương tủy lại giống hệt cha nó —
Ích kỷ, lạnh lùng, vô tình.
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng tôi vụt tắt.
Tôi giật lấy áo khoác của Cố Trầm Chu treo ở cửa, rút ví và thẻ ngân hàng trong túi áo ra, nắm chặt trong tay.
“Bạch Lăng Sương, cô định làm gì?” — Cố Trầm Chu gầm lên, mặt tối sầm.
Tôi chỉ tay vào con tiểu thanh xà đang co quắp trong chậu nhựa, từng chữ rõ ràng:
“Giết con rắn đó — hoặc, chúng ta ly hôn.”
“Cố Trầm Chu, anh chỉ được chọn một!”
Cố Trầm Chu nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn thất vọng.
“Sương Sương, sao em lại trở nên như thế này? Trước kia em dịu dàng, tốt bụng, đến một con kiến cũng chẳng nỡ giẫm chết…”
Tôi cười khẩy, nhấc thẻ lương của anh ta lên, bấm số tổng đài ngân hàng.
Nghe tôi nói muốn khóa thẻ, Cố Trầm Chu luống cuống:
“Vợ à, chỉ vì một con rắn nhỏ thôi mà, có đáng không?”
“Nghe anh nói này, anh biết nó vừa rồi làm em sợ, nhưng nó cũng chỉ là một sinh linh nhỏ bé thôi, nó đâu cố ý dọa em. Em còn suýt lấy nước sôi làm nó bỏng chết…”
“Em trước giờ ghét nhất mấy kẻ ngược đãi mèo chó, đúng không? Con rắn này cũng như chúng, đều là sinh linh vô tội mà. Đừng vì nó là rắn mà đối xử khác biệt vậy chứ?”
“Được rồi, được rồi, em cũng dạy dỗ nó đủ rồi. Giờ em nguôi giận đi, đưa anh thẻ lại. Để anh cứu con rắn này, coi như tích đức cho em.”
Nói rồi, anh ta đưa tay định giật lại thẻ trong tay tôi.
8
Nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, tôi biết mình không thể đấu lại, liền nghiêng người sang một bên.
Xoạt!
Chiếc chậu nhựa đặt dưới đất bị tôi đá lật, nước lạnh văng tung tóe.
Con tiểu thanh xà bị bỏng đến da nứt thịt toác, giờ quằn quại trên sàn, co giật dữ dội, thân hình vặn xoắn khiến máu loang đỏ cả nền gạch.
Cố Trầm Chu hoảng hốt, vội ôm con rắn vào lòng, khuôn mặt đau đớn tột độ, gào lên với tôi:
“Bạch Lăng Sương! Cô còn là người không? Nó bị thương thành ra thế này rồi, lòng trắc ẩn, lòng nhân của cô đâu rồi?”
“Được! Ly hôn chứ gì? Ly thì ly!”
Có vẻ như anh ta đã tin lời con rắn, nghĩ rằng chỉ cần cứu nó, anh ta sẽ nhận được kho báu và vinh hoa phú quý mà nó hứa.
Tôi siết chặt thẻ ngân hàng, quay người bước vào thư phòng, mở máy tính, tìm mẫu đơn ly hôn trên mạng.
Điền qua loa, tôi in ra, đặt mạnh trước mặt anh ta.
“Ký đi!”
Cố Trầm Chu liếc nhanh qua bản thỏa thuận — thấy tôi chỉ đòi chiếc xe duy nhất của gia đình và mười vạn tệ trong tài khoản chung.
Anh ta khịt mũi, cầm bút ký luôn, không chút do dự.
“Sương Sương, em ly hôn với anh bây giờ, sau này nhất định sẽ hối hận!”
Hối hận ư?
Không…
Khi anh ta thấy rõ bản chất thật của con rắn kia, người hối hận sẽ là chính anh ta.
9
Cất kỹ bản thỏa thuận ly hôn, tôi ngay trước mặt Cố Trầm Chu, chuyển mười vạn từ tài khoản chung sang tài khoản của mình.
Thấy tôi cầm chìa khóa xe, Cố Trầm Chu lên tiếng:
“Xe có thể cho em, nhưng Tiểu Thanh bị thương nặng quá, em có thể chở chúng tôi đến bệnh viện thú y không?”
Tôi lắc đầu, nhếch môi cười lạnh:
“Cố Trầm Chu, vì một con rắn mà anh bỏ cả người vợ mười một năm đầu ấp tay gối, anh còn nghĩ tôi sẽ tiếp tục cam chịu làm bảo mẫu cho anh sao?”
“Muốn đưa nó đi bệnh viện? Được thôi, tự gọi xe mà đi!”
Anh ta chẳng còn cách nào, thấy con rắn sắp ngất lịm, vội ôm nó lao xuống cầu thang, bắt xe rời đi.
Nhìn bóng lưng hối hả của anh ta, ký ức năm tôi mang thai chợt ùa về.
Tối hôm ấy, bụng tôi đau dữ dội, biết mình sắp sinh, nên bảo Cố Trầm Chu mau chở đi bệnh viện.
Anh ta liếc điện thoại, hờ hững nói:
“Trên mạng nói rồi, phụ nữ sinh đâu có nhanh vậy. Em ráng chịu chút, để anh bàn xong hợp đồng với khách đã.”
Cơn đau càng lúc càng dữ, nước ối cũng vỡ.
Anh ta lại tự nhốt mình trong thư phòng, mặc tôi đập cửa cầu cứu, chẳng đoái hoài.
Cuối cùng, tôi đành gọi cấp cứu.
Khi nghe tôi gọi 120, anh ta nổi giận:
“Nhà có xe không đi, gọi cứu thương làm gì? Cô biết một chuyến tốn bao nhiêu không hả?”
Lần đó, tim tôi tan nát.
Sau khi sinh con, tôi đã định ly hôn.
Nhưng lúc ấy, cha mẹ chồng kịp đến.
Cha chồng đá thẳng vào người Cố Trầm Chu, còn mẹ chồng dúi vào tay tôi một thẻ ngân hàng có hai trăm ngàn, vừa khóc vừa xin tôi, vì con trai, hãy cho anh ta thêm cơ hội.
Nhìn khuôn mặt non nớt của con trai, tôi mềm lòng — tha thứ cho Cố Trầm Chu.
Nhưng cuối cùng, chính người đàn ông đó lại cho tôi uống thuốc, ném tôi vào bụng con mãng xà.
Ý thức quay về, tôi không chần chừ nữa.
Kéo vali, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Con rắn đó đã thành tinh, một ấm nước sôi e rằng không giết nổi nó.
Tôi phải rời khỏi đây — trước khi Cố Trầm Chu ôm con rắn quay về.
10
Thấy tôi kéo vali ra cửa, con trai đột nhiên bước tới, giọng ra lệnh:
“Mẹ, con đói rồi, mau đi nấu cơm!”
“Còn nữa, ba với cô Thanh Thanh chắc cũng đói, mẹ nấu nhiều lên, lát nữa mang cơm cho ba.”
Tôi bật cười, chỉ tay về phía cửa:
“Cố Niệm Bạch, chẳng phải con nói không cần mẹ này nữa, muốn con rắn đó làm mẹ sao? Từ nay, khi đói hay khát, cứ đi tìm mẹ mới của con mà đòi ăn.”
Thằng bé sững người, trên mặt thoáng hiện vẻ hoang mang:
“Bạch Lăng Sương, mẹ thật sự mặc kệ con à? Mẹ không sợ con đói, bị bệnh sao?”
“Còn nữa, hôm nay mẹ chưa kiểm tra bài cho con, mẹ không sợ ngày mai cô giáo mắng con vì viết sai chính tả à?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt lạnh như băng:
“Cố Niệm Bạch, nghe cho rõ — từ bây giờ, tôi không phải là mẹ của con nữa.”
“Tôi sẽ không quan tâm con có đói hay không, cũng chẳng quan tâm con có làm bài hay không.”
“Tránh ra.”
Tôi lạnh lùng đẩy cơ thể nhỏ bé của nó sang một bên, xách vali, cầm chìa khóa xe, không ngoảnh lại.
Kiếp trước, tôi đã từng cố gắng mang nó đi thật xa, thoát khỏi con yêu rắn độc kia.
Thế mà nó, chỉ vì mấy lời ngon ngọt, lại tự tay bưng cho tôi ly sữa có thuốc, rồi trơ mắt nhìn mẹ ruột bị con mãng xà nuốt sống.
Kiếp này, tôi quyết định — tôn trọng số phận của cha con họ.
Sau lưng, tiếng con trai khóc xé lòng vang lên.
Nhưng lần này, tôi không mềm lòng, cũng không quay đầu lại nữa.