Chương 6 - Con Gái Xui Xẻo Của Đại Ma Vương
Ta dừng chân, đứng yên tại chỗ, nhìn bóng người đang vì ta mà đến, môi bĩu lại, xoay người chạy tới.
Chạy quá nhanh còn bị đống hài cốt dưới chân vấp phải suýt ngã.
Tạ Lâm Uyên thu kiếm lại, tự nhiên mở rộng vòng tay.
Ta nhào vào lòng hắn, hai tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực hắn, vùi mặt vào đó, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, liền không kìm được, “oa” một tiếng bật khóc.
“Hu hu hu, phụ thân, người sao giờ mới tới, ta sợ muốn chết.”
Ngay sau đó, một đôi tay ấm áp có chút vụng về rơi lên lưng ta, nhẹ nhàng vỗ về.
“Không sao rồi… không sao rồi, phụ thân đến rồi.” Giọng hắn trầm thấp, mang theo run rẩy khó nhận thấy và đầy sợ hãi, chỉ lặp đi lặp lại: “Là phụ thân không tốt, tới muộn rồi.”
Ta nằm trong lòng hắn khóc thút thít, uy phong truy ma lúc nãy bay sạch, chỉ còn lại sự lệ thuộc và yếu mềm hoàn toàn.
Hệ thống nhỏ giọng: “Oa, ký chủ, diễn xuất đỉnh quá.”
Diễn cái đầu ngươi, lần này ta thật sự ấm ức.
Vừa thấy Tạ Lâm Uyên là mũi đã cay xè.
11.
Phụ thân ta mang ta về tông môn, thân có chút nội thương, tuyên bố bế quan.
Ta nhạy bén phát hiện trên người hắn còn sót lại một tia ma khí, biết ngay chuyện này không đơn giản.
Bế quan chưa đến một năm, một luồng linh khí cường đại pha lẫn ma khí quét qua toàn tông môn.
Một tiếng nổ vang trời, Tạ Lâm Uyên xuất quan rồi.
Nhưng bộ dạng của hắn khiến tất cả mọi người tại hiện trường đều hít sâu một hơi lạnh.
Hắn tóc dài tán loạn, hai mắt đỏ như máu, gương mặt vốn tuấn lãng giờ phủ đầy ma văn đỏ sẫm.
Toàn thân khí tức cuồng bạo, linh khí cùng ma khí quấn vào nhau, rõ ràng là biểu hiện sắp nhập ma.
“Hahaha, Tô Cẩm là giả, tất cả đều là giả, nếu không phải ta nhìn người không rõ, sao lại hại chết sư tôn, ta muốn đồ sát Ma giới, tru sạch thiên hạ!”
Trong thời gian bế quan, bị ma khí Tô Cẩm ảnh hưởng, hắn mới phát hiện tất cả về Tô Cẩm đều là giả dối.
Nỗi đau mất đi sư tôn cùng sự căm ghét bản thân mù quáng đã lập tức đánh sập đạo tâm, dẫn đến tâm ma phát tác.
Chư vị trưởng lão sợ đến hồn phi phách tán, đồng loạt bước lên can ngăn: “Chưởng môn, ngài bị tâm ma nhập thể, mau ổn định tinh thần.”
Tạ Lâm Uyên không nói một lời, chỉ vung tay một cái, khí tức cuồng bạo liền đánh bay mấy trưởng lão.
“Ai cản ta, giết!”
Toàn bộ Linh Vân Tông rơi vào hỗn loạn, một hồi đại họa do chính tông chủ gây ra đang dần kéo đến.
Ta chậm rãi bước ra, vừa gặm trái cây vừa thoải mái chào hỏi:
“Chà, phụ thân, người bế quan cũng lâu ghê nha.”
Tạ Lâm Uyên dùng đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm ta, giọng u ám: “Ngươi cũng muốn cản ta?”
Ta giả vờ thần bí, lấy ra “Nhân Hoàng Kỳ” mà ta tỉ mỉ vẽ trong nhẫn trữ vật, hai tay chống hông, trong mắt toàn là phấn khởi.
“Phụ thân, tầm nhìn người thiển cận quá, chúng ta trực tiếp thống nhất tam giới luôn đi, người giết một đám, ta thu một đám, đảm bảo thiên hạ vô địch thủ.”
Ta còn ưỡn ngực tự hào nói: Đến khi thiên hạ quy nhất, ta cho thuộc hạ xem Nhân Hoàng Kỳ này, bảo là do phụ thân ta giết ra đấy, oách không?”
Tâm ma trong đầu Tạ Lâm Uyên cũng vỗ tay phụ họa: “Nhìn xem, hậu bối có thể dạy được, đồ sát Ma giới chán lắm, chúng ta đi thống nhất tam giới.”
Các trưởng lão xung quanh suýt phun máu, tông môn xong rồi, sinh ra hai con ma đầu.
Một lớn một nhỏ, càng nhỏ càng tà môn.
12.
Ta vừa dứt lời, Tạ Lâm Uyên liền theo phản xạ rút ra cây lông gà.
Dọa ta run lên một cái, rụt rè ngước mắt nhìn hắn.
Tạ Lâm Uyên khí huyết dâng trào, hắn đường đường là chính đạo thủ lĩnh, sao lại dạy ra được một tiểu hỗn đản tà môn thế này.
Sự giáo dưỡng của hắn đến tột cùng là thất bại thế nào, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
Kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì mà giờ gặp phải thứ này.
Tâm ma vẫn đang dụ dỗ, nhưng phát hiện người ta căn bản không thèm nghe, cuối cùng mắng một câu: “Cái nhà này đúng là điên hết cả lũ!”
Ma văn rút lui, ma khí trên người hắn tan sạch.
Tâm ma, tán rồi.
Mà ta thì… xong đời rồi.
Hắn khôi phục thần trí, trong mắt cháy lên ngọn lửa nguyên thủy nhất của lửa giận, giơ cao cây lông gà bước về phía ta.
Ta lập tức ném “Nhân Hoàng Kỳ”, co giò chạy trối chết.
Phụ thân ta thân hình nhoáng lên, nhanh như tia chớp, cây lông gà mang theo tiếng gió vù vù quen thuộc, nhắm thẳng mông ta mà phang xuống.
“Giờ mới biết chạy hả, vừa nãy nhìn còn tà môn hơn cả ta, hôm nay mà không đánh cho cái mông chia làm đôi, ta lấy họ ngươi!”
Ta quay đầu phản bác.
“Mông ta vốn chia làm hai rồi, với lại người vốn dĩ cũng theo họ ta mà!”
Phụ thân ta căn bản không bị lời nói của ta dao động, cây lông gà quất tới tấp, tuy không dùng linh lực nhưng chắc chắn đau điếng.
“Ngươi còn dám cãi, dám làm Nhân Hoàng Kỳ! Dám mơ thống nhất tam giới! Còn ‘oách’ nữa, để ta xem ngươi oách tới đâu?!”
Chư vị trưởng lão há hốc mồm, nhìn vị Tông chủ vừa rồi còn định đại khai sát giới thống trị thiên hạ, chớp mắt đã cầm cây lông gà rượt con gái.
Một hồi đại nạn đủ để hủy diệt tam giới, liền bị một màn rượt đánh gà bay chó sủa hóa giải trong nháy mắt.
Cuối cùng, phụ thân ta rượt đánh ta xuyên qua ba đỉnh núi mới miễn cưỡng nguôi giận.
“Ta về bế quan, ngươi cho ta nghiêm túc tu luyện công pháp chính đạo, đừng có học theo mấy tà ma ngoại đạo.”
Hai chữ “chính đạo”, hắn cắn vô cùng nặng.
Ta biết, hắn còn cần tĩnh tâm thật sự để hóa giải hoàn toàn ma khí.
Nhìn bóng lưng phụ thân trở về trạng thái bình thường, ta vừa xoa cái mông đau rát vừa nhe răng cười toe toét.
Ngăn phụ thân hắc hóa: hoàn thành viên mãn, chỉ là hơi tổn thất mông một chút.
13.
Phụ thân ta xuất quan, tu vi tăng mạnh.
Hắn công bố thiên hạ: Tô Cẩm cấu kết ma tộc, âm mưu mưu hại tông môn, gặp là giết tại chỗ.
Tạ Lâm Uyên dẫn theo các phái chính đạo, ép ma tộc lui về nơi âm u, không dám ngẩng đầu.
Lẽ ra ma tộc không thảm như vậy, chỉ tiếc là có một kẻ hỗn đản đã đánh tan không ít ma khí ở Vạn Ma Nhai, khiến bọn họ căn bản không chống đỡ nổi.
Bữa sáng, có thể sẽ vang lên vài tiếng nổ nhỏ từ lò luyện đan.
Buổi sáng, lúc phụ thân ta xử lý công việc tông môn, có thể sẽ nhận được báo cáo: Tiểu thư cạo sạch lông linh thú hộ sơn rồi bện thành thảm.
Phụ thân ta có thể phải đích thân ra mặt giải quyết sự cố “Vạn Kiếm Quy Tông” do ta dùng đá hút sắt quấy nhiễu đệ tử luyện kiếm.
Hắn chắc chắn sẽ cầm lấy cây lông gà, bắt đầu hoạt động cha con hôm nay.
Trưởng lão và đệ tử trong tông môn, sớm đã từ không thích nghi biến thành quen rồi, thậm chí mang theo vài phần kỳ quái tự hào.
“Nhìn xem, không hổ là Tông chủ của chúng ta, tâm thái tốt thật.”
“Dù Tiểu Tông chủ nghịch ngợm, nhưng thực lực vẫn có đấy.”
Các tông môn khác tới bái phỏng, thấy cảnh tượng gà bay chó sủa như vậy, ánh mắt phức tạp, vỗ vai phụ thân ta: “Vất vả rồi, Tạ Tông chủ.”
Phụ thân ta lần nào cũng mặt không đổi sắc, ngẩng đầu nhìn trời: “Quen rồi.”
Cho đến một lần, ta cứu được một thiếu niên, kéo tay phụ thân ta khen hắn đẹp trai.
Phụ thân ta giật mình, lập tức đuổi ta ra xa.
Hắn tự mình chăm sóc thiếu niên kia, tuyệt đối không cho ta đến gần nửa bước.
Cho đến lúc thiếu niên lành bệnh rời tông môn, ta vẫn chưa gặp lại.
Phụ thân ta gọi ta vào tĩnh thất, lấy ra một đống ngọc giản thư tịch, ngữ trọng tâm trường mà khuyên:
“Con tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, chưa hiểu hiểm ác nhân tâm. Những sách này, con cần nghiêm túc đọc chắc chắn sẽ thu hoạch không nhỏ.”
Ta nghi hoặc rút một ngọc giản, dùng thần thức quét qua tiêu đề đập vào mắt: 《Luận hại của si tình não với đạo tâm và 100 ví dụ thực tế》.
Lại nhặt một quyển sách giấy: 《Tập đồ phân biệt trà xanh và bạch liên hoa》.
Ta đầy dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ mấy thứ này là do chính tay phụ thân ta biên soạn?
Hệ thống mấy hôm trước đã rời đi, hiện tại ta có thể thực sự tồn tại trong thế giới này rồi.
“Phụ thân đừng lo cho ta, ta đâu phải người.”
Không ngoài dự đoán, phụ thân ta rút ra cây lông gà, ta thành thạo bỏ chạy.
Ha, đây mới là liên kết cha con của chúng ta đấy!
HẾT