Chương 7 - Không có ai yêu thương - Con Gái Thừa Tướng Nổi Danh Kinh Thành

7.

Không biết là do ông trời thương xót ta hay ngay cả Diêm Vương cũng sợ ta làm bẩn đường Hoàng Tuyền của ông ấy mà ta vẫn còn sống sau khi bị đánh đến mức như vậy.

“Cô nương tỉnh rồi.”

Tiếng gọi quen thuộc của a hoàn Đào Nhi vang lên trong phòng.

Nếu không phải chân trái được băng bó như cái giò heo, toàn thân đau nhức thì ta cứ ngỡ mình đã quay ngược thời gian.

“Bọn họ đâu?”

Đào Nhi chưa kịp trả lời, ta đã nghe thấy tiếng cười vang lên từ sân bên cạnh, chúc Lâm Thanh Thanh sinh nhật vui vẻ.

Đào Nhi sợ ta buồn nên nói cha ta, các huynh trưởng, thậm chí cả Tấn Vương đều đến thăm ta suốt mấy ngày ta hôn mê, bọn họ đều rất lo lắng cho ta.

Ta nhìn lòng bàn tay rỉ máu không có sức lực của mình, hai chân tê dại dường như không còn cảm giác, nội tạng đau đến mức linh hồn phát run.

Vì một tách trà ấm mà hành hạ ta ra nông nổi này. Chỉ việc không nhớ nổi ngày sinh nhật của ta thì có gì phải buồn?

“Cô nương chờ một chút, nô tỳ xuống bếp làm cho nàng một bát mì trường thọ, còn cho thêm hai quả trứng gà.”

Đào Nhi sợ ta buồn nên vội vàng chạy đi.

Còn có người nhớ đến sinh nhật của ta, không phải trên đời này không còn ai yêu thương ta.

Nhưng ta chờ mãi không thấy Đào Nhi quay lại, sắc trời dần tối nên ta cố gắng đứng dậy đi tìm Đào Nhi.

Kết quả là ta nhìn thấy Đào Nhi nằm trên mặt đất, người hầu đang dùng gậy gỗ đánh nàng thậm tệ, miệng nàng bị bịt bằng một mảnh vải thấm đẫm máu đỏ.

“Đào Nhi!” Ta loạng choạng chạy tới cứu nàng nhưng bị kéo lại.

Ta chỉ có thể quỳ xuống đất, ra sức dập đầu cầu xin đám người Lục Kỳ An: “Đừng đánh Đào Nhi, đều là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ bảo Đào Nhi xuống bếp, các người muốn đánh muốn giết thì cứ tìm nô tỳ, van xin các người. “

Lục Kỳ An lạnh lùng nhìn ta: “Lâm Nô, ​​ngươi vẫn chứng nào tật nấy không chịu thay đổi. Ngươi khiến Thanh Thanh bị bỏng nhưng nàng vẫn quỳ xuống cầu xin bọn ta tha cho ngươi. Ngươi mất nhiều máu rơi vào hôn mê, là nàng trích máu để cứu ngươi, nhưng sau khi tỉnh lại thì ngươi lại rắp tâm sai người đầu độc nàng.”

Ta sửng sốt giải thích: “Ta không bảo Đào Nhi đầu độc Lâm Thanh Thanh, Đào Nhi chỉ là…”

Đại ca: “Ngươi vừa mới thừa nhận chính ngươi xúi giục Đào Nhi đầu độc Thanh Thanh.”

Nhị ca: “Ta thực sự hối hận. Ta nên chặt tay và cắt lưỡi ngươi để ngươi không làm hại Thanh Thanh được nữa.”

Tam ca: “Lâm Nô, ​​ngươi thật độc ác, trên đời này độc ác nhất là lòng dạ phụ nữ.”

Cha lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã không muốn làm con gái nhà họ Lâm, vậy sau này không cần mang họ Lâm nữa mà gọi là Trư Nô, ngươi còn không bằng cả heo chó.” Bọn họ gay gắt lên án ta mà không cho ta cơ hội giải thích. Họ không cho ta cứu Đào Nhi, ngay cả khi ta sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình cho nàng cũng không được.” 

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Đào Nhi bị đánh đến bất động.

Ta lao tới ôm lấy Đào Nhi đang thoi thóp: “Đào Nhi, ta đưa muội đi gặp đại phu, chúng ta sẽ không sao cả. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Tay Đào Nhi bị đánh bê bết máu, nàng xòe bàn tay dính đầy trứng vỡ, run rẩy đưa cho ta. 

Đào Nhi mỉm cười nhìn ta, máu không ngừng trào ra, trứng vỡ nhòe máu rơi xuống đất.

Đào Nhi không kịp nói chúc mừng sinh nhật ta, cũng không thể nấu mì trường thọ với trứng cho ta.

Nhớ lại lúc ta đưa nàng về, cho phép nàng trồng nhiều cây đào có ăn cả đời cũng không hết, còn hứa sẽ tìm cho nàng một tấm chồng tốt.

Ta đã không thực hiện được lời hứa của mình nên ông trời phạt ta mất đi người duy nhất trên đời quan tâm và yêu thương ta.