Chương 5 - Quyết Tâm - Con Gái Thừa Tướng Nổi Danh Kinh Thành
5.
Quỳ hồi lâu, hai chân ta tê cứng vì lạnh, ta khập khiễng đi về phòng dành cho a hoàn ở phía sau Thanh Phong uyển.
Ta vừa thay xong y phục của a hoàn thì a hoàn Lộ Bạch bên cạnh Lâm Thanh Thanh đến gọi ta ra sân.
Lộ Bạch không cho ta vào nhà mà để ta đứng đợi dưới gốc mận đang mùa hoa nở rộ ở góc sân, còn mình thì đi vào nhà.
Trong nhà đèn sáng rực nhưng bên ngoài trời vừa tối vừa lạnh.
Ta nhìn hình ảnh phản chiếu trên vách, thấy rõ Lục Kỳ An đang cởi khăn trùm đầu của Lâm Thanh Thanh, nhìn họ uống rượu giao bôi, ôm hôn nhau rồi cả hai cùng nằm xuống.
Rèm đỏ đầu giường, thân ảnh triền miên, tiếng rên rỉ kiều diễm.
Ta từng ở Nghênh Xuân lâu nửa năm nên biết rất rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Giữa đêm trăng thanh gió mát, không thể khinh nhờn, Lục Kỳ An từng hứa trọn đời trọn kiếp ở bên ta nay lại trở nên điên cuồng vì người khác như vậy.
Gió lạnh thổi qua khiến hai má ta lạnh buốt, hít một hơi khí lạnh cũng giống như một nhát dao đâm vào nội tạng của ta, thậm chí còn đau đớn hơn cả lúc chịu đòn roi, khó chịu hơn cả đôi chân đang bị tê cóng.
Chân ta không chỉ đau buốt vì lạnh mà còn bị thương nặng.
Vì muốn ngăn ta chạy trốn và không để lại sẹo mà tú bà đã dùng kim thêu chích vào người ta mỗi ngày, lực mạnh đến nỗi cả cây kim xuyên vào da thịt.
Ta đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, ra sức cào vào da để rút cây kim ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, ta chịu đau chịu lạnh chìm vào giấc ngủ, vậy mà lại mơ thấy Lục Kỳ An.
Năm mười tuổi, chàng nắm tay ta đứng dưới gốc cây mận: “A Châu, đây là cây mận ta trồng cho nàng, chờ ngày nó ra hoa ta sẽ cưới nàng, trọn đời trọn kiếp không xa không rời.”
Ta ngây thơ nhìn chàng: “Ta thích ăn đào, tại sao lại không trồng đào?”
Lục Kỳ An vỗ trán ta: “Chàng cưỡi ngựa tre lại, chạy quanh giường nghịch ném quả mận xanh*, A Châu ngốc, chờ hoa mận nở, ta sẽ đến cưới nàng.”
(*Câu gốc: “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai” trích trong Trường Can hành kỳ 1)
Có thứ gì đó nhồn nhột rơi lên mặt khiến ta tỉnh giấc, ta nhặt thứ đó ra khỏi mặt, mơ màng mở mắt thì thấy đó là một bông hoa mận xinh đẹp.
Nhìn xuyên qua bông hoa, ta mơ hồ thấy Lục Kỳ An.
Ta cứ ngỡ mình đang nằm mơ, giống những năm trước đây, chìa hoa mận trong tay và nói: “Kỳ An ca ca, hoa mận nở rồi…”
Một chậu nước lạnh dội xuống, ta run lên vì lạnh, hai mắt mở to nhìn rõ Lục Kỳ An trước mắt không còn là cậu thiếu niên thuở nào.
Ta sợ hãi quỳ xuống, dập đầu xuống đất: “Nô tì gặp ác mộng, xin vương gia tha mạng.”
Chàng nhìn ta bằng ánh mắt u ám, ta càng sợ hãi hơn, gần như bò trên đất.
Giọng nói dịu dàng của Lâm Thanh Thanh truyền vào tai ta: “Điện hạ, Lâm Nô chờ chàng dưới gốc cây mận cả đêm bất chấp gió lạnh, là thật lòng thật dạ đối với chàng, quả thật đáng thương…”
Lục Kỳ An cười lạnh: “Ả mà đáng thương thì trên đời này còn ai đáng thương nữa?”
Trong mắt người đời, ta không đáng thương mà là đáng chết.
Lục Kỳ An ra lệnh: “Chặt cây mận đi.”
Lâm Thanh Thanh bao dung độ lượng: “Tỷ tỷ, mau đứng dậy về nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ phái tiểu a hoàn đến chăm sóc tỷ.”
Chân ta đau buốt, loạng choạng đứng dậy, đầu óc quay cuồng rồi nặng nề ngã xuống.
“A Châu!”
Trước khi ngất đi, dường như ta nghe thấy tiếng hét lo lắng của Lục Kỳ An. Toàn thân ta lạnh buốt, giống như được ôm một chiếc lò sưởi tỏa mùi trầm hương mà Lục Kỳ An yêu thích.
Ta mơ màng tỉnh lại, trước mắt không còn là Lục Kỳ An mà là một lão đại phu trông có vẻ tốt bụng.
Đại phu nói: “Bệnh thương hàn đã lan vào phổi, nếu không chữa trị thì sẽ không sống được bao lâu nữa. Ngoài ra còn có một cây kim đã xuyên vào thịt, nếu không lấy ra kịp thời thì nó có thể di chuyển đến tim và phổi.”
Ta cười khổ lắc đầu, giờ ta chỉ là một a hoàn không có một xu dính túi, tiền đâu mà chữa bệnh thương hàn hay lấy cây kim?
Thấy ta đáng thương, lão đại phu thở dài, kê cho ta ba toa thuốc giải cảm, còn cẩn thận dặn ta nằm nghỉ dưỡng bệnh, không được để nhiễm lạnh thêm nữa, ăn thêm đồ bổ, nói không chừng có thể vượt qua bệnh tình.
Vượt qua?
Ta theo thói quen sờ vào góc áo, lòng thắt lại, chẳng lẽ mình sắp chết rồi sao?
Ta muốn sống nên ôm thuốc giải cảm đi xuống bếp nấu thuốc, không ngờ trên đường lại gặp phải Lục Kỳ An.
Ta đứng nép sát vách, cúi thấp đầu, hy vọng chàng không nhìn thấy ta.
Lục Kỳ An đi rồi, sau đó lại quay đầu lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi đang giấu thứ gì?”
Ta không muốn chàng biết ta mắc bệnh thương hàn rồi cảm thấy ta ra vẻ đáng thương nên giấu thuốc giải cảm vào túi: “Là thức ăn của nô tỳ.”
Lục Kỳ An không tin, liếc mắt một cái, tùy tiện sai người khám xét cơ thể ta. Ta cảm thấy nhục nhã nên hơi kháng cự.
Thuộc hạ thô bạo xé rách quần áo của ta, thuốc giải cảm theo đó rơi xuống đất.
Lục Kỳ An hỏi ta: “Đây là cái gì?”
“Thuốc giải cảm trị thương hàn.” Ta ngẩng đầu nhìn chàng, bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của chàng.
Thương hàn là bệnh hiểm nghèo lành ít dữ nhiều.
Lục Kỳ An ra lệnh cho thuộc hạ mang thuốc giải cảm đi điều tra. Lúc này chỉ còn ta và chàng đứng dưới bức tường màu đỏ.
Gió thổi hoa mận rơi lả tả, phủ Tấn Vương này không chỉ có mỗi một cây mận.
Ta cúi đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt chàng đang dán chặt lên người ta.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Không biết nữa.”
Ta mắc bệnh thương hàn từ khi nào ư, có lẽ là khi mùa đông đến, có lẽ là trên đường trốn chạy, cũng có lẽ là trong đại hôn của chàng ngày hôm qua, ta đã quỳ suốt mấy tiếng đồng hồ và chịu lạnh cóng cả đêm.
Bệnh thương hàn đến nhanh, đi cũng nhanh, có người được chẩn đoán mắc bệnh rồi chết sau hai hoặc ba ngày.
Có lẽ vì bệnh nên ta có chút vọng tưởng, cảm thấy Lục Kỳ An hiện tại có phần dịu dàng hơn lúc trước.
Thuộc hạ rất nhanh đã cầm thuốc quay lại, nói gì đó vào tai Lục Kỳ An.
Sắc mặt của chàng đột nhiên trở nên lạnh lùng, vẻ dịu dàng mà ta vừa vọng tượng lúc này chỉ còn lại sự lạnh lẽo khắc nghiệt.
“Lâm Nô, ngươi thật sự là một kẻ dối trá vừa ngu si vừa xấu xa! Đáng lẽ hôm đó nên để ngươi chết dưới sông cho rồi! Dâm nữ!”
Ta chưa kịp ngẩng đầu nói lời nào thì đã bị chàng đá mạnh vào gối khiến ta khuỵu xuống lớp tuyết.
Chàng quay người tức giận bỏ đi, cũng không nói một lời. Ta không dám đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn gói thuốc giải cảm dần bị tuyết bao phủ.
Quỳ mãi đến lúc trời tối, lão quản gia mới đến gọi ta, sau đó ta lê đôi chân cứng ngắc về phòng.
Đại phu muốn ta nghỉ ngơi dưỡng bệnh nhưng ta chỉ là một a hoàn ti tiện.
Ban ngày ta phải dọn dẹp tất cả nhà xí, ban đêm phải đến Thanh Phong uyển đứng cạnh gốc mận bị chặt, lắng nghe âm thanh ô uế trong phòng.
Quỳ hồi lâu, hai chân ta tê cứng vì lạnh, ta khập khiễng đi về phòng dành cho a hoàn ở phía sau Thanh Phong uyển.
Ta vừa thay xong y phục của a hoàn thì a hoàn Lộ Bạch bên cạnh Lâm Thanh Thanh đến gọi ta ra sân.
Lộ Bạch không cho ta vào nhà mà để ta đứng đợi dưới gốc mận đang mùa hoa nở rộ ở góc sân, còn mình thì đi vào nhà.
Trong nhà đèn sáng rực nhưng bên ngoài trời vừa tối vừa lạnh.
Ta nhìn hình ảnh phản chiếu trên vách, thấy rõ Lục Kỳ An đang cởi khăn trùm đầu của Lâm Thanh Thanh, nhìn họ uống rượu giao bôi, ôm hôn nhau rồi cả hai cùng nằm xuống.
Rèm đỏ đầu giường, thân ảnh triền miên, tiếng rên rỉ kiều diễm.
Ta từng ở Nghênh Xuân lâu nửa năm nên biết rất rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Giữa đêm trăng thanh gió mát, không thể khinh nhờn, Lục Kỳ An từng hứa trọn đời trọn kiếp ở bên ta nay lại trở nên điên cuồng vì người khác như vậy.
Gió lạnh thổi qua khiến hai má ta lạnh buốt, hít một hơi khí lạnh cũng giống như một nhát dao đâm vào nội tạng của ta, thậm chí còn đau đớn hơn cả lúc chịu đòn roi, khó chịu hơn cả đôi chân đang bị tê cóng.
Chân ta không chỉ đau buốt vì lạnh mà còn bị thương nặng.
Vì muốn ngăn ta chạy trốn và không để lại sẹo mà tú bà đã dùng kim thêu chích vào người ta mỗi ngày, lực mạnh đến nỗi cả cây kim xuyên vào da thịt.
Ta đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, ra sức cào vào da để rút cây kim ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, ta chịu đau chịu lạnh chìm vào giấc ngủ, vậy mà lại mơ thấy Lục Kỳ An.
Năm mười tuổi, chàng nắm tay ta đứng dưới gốc cây mận: “A Châu, đây là cây mận ta trồng cho nàng, chờ ngày nó ra hoa ta sẽ cưới nàng, trọn đời trọn kiếp không xa không rời.”
Ta ngây thơ nhìn chàng: “Ta thích ăn đào, tại sao lại không trồng đào?”
Lục Kỳ An vỗ trán ta: “Chàng cưỡi ngựa tre lại, chạy quanh giường nghịch ném quả mận xanh*, A Châu ngốc, chờ hoa mận nở, ta sẽ đến cưới nàng.”
(*Câu gốc: “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai” trích trong Trường Can hành kỳ 1)
Có thứ gì đó nhồn nhột rơi lên mặt khiến ta tỉnh giấc, ta nhặt thứ đó ra khỏi mặt, mơ màng mở mắt thì thấy đó là một bông hoa mận xinh đẹp.
Nhìn xuyên qua bông hoa, ta mơ hồ thấy Lục Kỳ An.
Ta cứ ngỡ mình đang nằm mơ, giống những năm trước đây, chìa hoa mận trong tay và nói: “Kỳ An ca ca, hoa mận nở rồi…”
Một chậu nước lạnh dội xuống, ta run lên vì lạnh, hai mắt mở to nhìn rõ Lục Kỳ An trước mắt không còn là cậu thiếu niên thuở nào.
Ta sợ hãi quỳ xuống, dập đầu xuống đất: “Nô tì gặp ác mộng, xin vương gia tha mạng.”
Chàng nhìn ta bằng ánh mắt u ám, ta càng sợ hãi hơn, gần như bò trên đất.
Giọng nói dịu dàng của Lâm Thanh Thanh truyền vào tai ta: “Điện hạ, Lâm Nô chờ chàng dưới gốc cây mận cả đêm bất chấp gió lạnh, là thật lòng thật dạ đối với chàng, quả thật đáng thương…”
Lục Kỳ An cười lạnh: “Ả mà đáng thương thì trên đời này còn ai đáng thương nữa?”
Trong mắt người đời, ta không đáng thương mà là đáng chết.
Lục Kỳ An ra lệnh: “Chặt cây mận đi.”
Lâm Thanh Thanh bao dung độ lượng: “Tỷ tỷ, mau đứng dậy về nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ phái tiểu a hoàn đến chăm sóc tỷ.”
Chân ta đau buốt, loạng choạng đứng dậy, đầu óc quay cuồng rồi nặng nề ngã xuống.
“A Châu!”
Trước khi ngất đi, dường như ta nghe thấy tiếng hét lo lắng của Lục Kỳ An. Toàn thân ta lạnh buốt, giống như được ôm một chiếc lò sưởi tỏa mùi trầm hương mà Lục Kỳ An yêu thích.
Ta mơ màng tỉnh lại, trước mắt không còn là Lục Kỳ An mà là một lão đại phu trông có vẻ tốt bụng.
Đại phu nói: “Bệnh thương hàn đã lan vào phổi, nếu không chữa trị thì sẽ không sống được bao lâu nữa. Ngoài ra còn có một cây kim đã xuyên vào thịt, nếu không lấy ra kịp thời thì nó có thể di chuyển đến tim và phổi.”
Ta cười khổ lắc đầu, giờ ta chỉ là một a hoàn không có một xu dính túi, tiền đâu mà chữa bệnh thương hàn hay lấy cây kim?
Thấy ta đáng thương, lão đại phu thở dài, kê cho ta ba toa thuốc giải cảm, còn cẩn thận dặn ta nằm nghỉ dưỡng bệnh, không được để nhiễm lạnh thêm nữa, ăn thêm đồ bổ, nói không chừng có thể vượt qua bệnh tình.
Vượt qua?
Ta theo thói quen sờ vào góc áo, lòng thắt lại, chẳng lẽ mình sắp chết rồi sao?
Ta muốn sống nên ôm thuốc giải cảm đi xuống bếp nấu thuốc, không ngờ trên đường lại gặp phải Lục Kỳ An.
Ta đứng nép sát vách, cúi thấp đầu, hy vọng chàng không nhìn thấy ta.
Lục Kỳ An đi rồi, sau đó lại quay đầu lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi đang giấu thứ gì?”
Ta không muốn chàng biết ta mắc bệnh thương hàn rồi cảm thấy ta ra vẻ đáng thương nên giấu thuốc giải cảm vào túi: “Là thức ăn của nô tỳ.”
Lục Kỳ An không tin, liếc mắt một cái, tùy tiện sai người khám xét cơ thể ta. Ta cảm thấy nhục nhã nên hơi kháng cự.
Thuộc hạ thô bạo xé rách quần áo của ta, thuốc giải cảm theo đó rơi xuống đất.
Lục Kỳ An hỏi ta: “Đây là cái gì?”
“Thuốc giải cảm trị thương hàn.” Ta ngẩng đầu nhìn chàng, bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của chàng.
Thương hàn là bệnh hiểm nghèo lành ít dữ nhiều.
Lục Kỳ An ra lệnh cho thuộc hạ mang thuốc giải cảm đi điều tra. Lúc này chỉ còn ta và chàng đứng dưới bức tường màu đỏ.
Gió thổi hoa mận rơi lả tả, phủ Tấn Vương này không chỉ có mỗi một cây mận.
Ta cúi đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt chàng đang dán chặt lên người ta.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Không biết nữa.”
Ta mắc bệnh thương hàn từ khi nào ư, có lẽ là khi mùa đông đến, có lẽ là trên đường trốn chạy, cũng có lẽ là trong đại hôn của chàng ngày hôm qua, ta đã quỳ suốt mấy tiếng đồng hồ và chịu lạnh cóng cả đêm.
Bệnh thương hàn đến nhanh, đi cũng nhanh, có người được chẩn đoán mắc bệnh rồi chết sau hai hoặc ba ngày.
Có lẽ vì bệnh nên ta có chút vọng tưởng, cảm thấy Lục Kỳ An hiện tại có phần dịu dàng hơn lúc trước.
Thuộc hạ rất nhanh đã cầm thuốc quay lại, nói gì đó vào tai Lục Kỳ An.
Sắc mặt của chàng đột nhiên trở nên lạnh lùng, vẻ dịu dàng mà ta vừa vọng tượng lúc này chỉ còn lại sự lạnh lẽo khắc nghiệt.
“Lâm Nô, ngươi thật sự là một kẻ dối trá vừa ngu si vừa xấu xa! Đáng lẽ hôm đó nên để ngươi chết dưới sông cho rồi! Dâm nữ!”
Ta chưa kịp ngẩng đầu nói lời nào thì đã bị chàng đá mạnh vào gối khiến ta khuỵu xuống lớp tuyết.
Chàng quay người tức giận bỏ đi, cũng không nói một lời. Ta không dám đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn gói thuốc giải cảm dần bị tuyết bao phủ.
Quỳ mãi đến lúc trời tối, lão quản gia mới đến gọi ta, sau đó ta lê đôi chân cứng ngắc về phòng.
Đại phu muốn ta nghỉ ngơi dưỡng bệnh nhưng ta chỉ là một a hoàn ti tiện.
Ban ngày ta phải dọn dẹp tất cả nhà xí, ban đêm phải đến Thanh Phong uyển đứng cạnh gốc mận bị chặt, lắng nghe âm thanh ô uế trong phòng.