Chương 11 - Hận Thù Và Trả Thù - Con Gái Thừa Tướng Nổi Danh Kinh Thành
11.
Tiểu ca ca không nhét ta vào thùng, cũng không chôn ta dưới gốc đào.
Lúc ta tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một căn phòng ấm áp, có chăn bông dày và rất nhiều thức ăn ngon.
Ngoài ra còn có nhiều cô nương xinh đẹp nhẹ nhàng dỗ dành ta uống thuốc, chọc ta cười.
Ta không biết đây là đâu, không biết tên của tiểu ca ca, cũng không biết mình là ai.
Ta hỏi hắn: “Tiểu ca ca, ta là ai?”
Hắn mỉm cười nhìn ta: “Nàng là A Man, là thê tử của Dương Sơ Kỳ ta.”
“Ta không có người thân nào khác sao?”
“Có chứ, nàng có ta là phu quân, nàng còn có hoàng hậu tỷ tỷ. Ta và hoàng hậu đều rất yêu nàng, cho nên A Man sẽ không sao.”
“Không đúng, ta còn có Đào Nhi. Đào Nhi của ta đâu?”
Tiểu ca ca nói: “Đào Nhi đã xuất giá đến một nơi rất xa, sang năm sẽ dẫn con đến gặp nàng.”
Ta cảm thấy tiểu ca ca đang nói dối, ta thường hay nằm mơ thấy mình gọi cha và huynh trưởng, nhưng lại chưa từng gọi tỷ tỷ. Ta cũng không có ấn tượng gì về việc mình đã thành thân.
Nhưng chuyện Đào Nhi xuất giá nhất định không phải là nói dối, nếu không thì tại sao Đào Nhi lại không đến gặp ta?
Không quản nhiều nữa, chỉ việc hắn đối xử tốt với ta, không nói dối ta về Đào Nhi nên ta tin hắn một lần.
Tiểu ca ca nhất quyết bắt ta phải gọi hắn là phu quân mới cho ta gặp hoàng hậu tỷ tỷ.
Ta sửa lời gọi phu quân, sau đó gặp được hoàng hậu.
Hoàng hậu tỷ tỷ xinh đẹp vừa nhìn thấy ta đã khóc, nước mắt tựa như trân châu thi nhau rơi xuống.
Ta không còn cách nào khác đành phải đưa tay lau nước mắt cho nàng: “Tỷ tỷ đừng khóc, A Man không đau.”
Thật sự không đau, chân ta không đau, hai lỗ khoét trên mặt cũng không đau.
Ta chỉ cảm thấy buồn thôi, hoàng hậu tỷ tỷ dịu dàng xinh đẹp, đối xử với ta rất tốt nhưng ta không nhớ đến nàng, trong mơ chỉ nghĩ đến cha và huynh trưởng.
Ta tệ quá.
Tiểu ca ca không nhét ta vào thùng, cũng không chôn ta dưới gốc đào.
Lúc ta tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một căn phòng ấm áp, có chăn bông dày và rất nhiều thức ăn ngon.
Ngoài ra còn có nhiều cô nương xinh đẹp nhẹ nhàng dỗ dành ta uống thuốc, chọc ta cười.
Ta không biết đây là đâu, không biết tên của tiểu ca ca, cũng không biết mình là ai.
Ta hỏi hắn: “Tiểu ca ca, ta là ai?”
Hắn mỉm cười nhìn ta: “Nàng là A Man, là thê tử của Dương Sơ Kỳ ta.”
“Ta không có người thân nào khác sao?”
“Có chứ, nàng có ta là phu quân, nàng còn có hoàng hậu tỷ tỷ. Ta và hoàng hậu đều rất yêu nàng, cho nên A Man sẽ không sao.”
“Không đúng, ta còn có Đào Nhi. Đào Nhi của ta đâu?”
Tiểu ca ca nói: “Đào Nhi đã xuất giá đến một nơi rất xa, sang năm sẽ dẫn con đến gặp nàng.”
Ta cảm thấy tiểu ca ca đang nói dối, ta thường hay nằm mơ thấy mình gọi cha và huynh trưởng, nhưng lại chưa từng gọi tỷ tỷ. Ta cũng không có ấn tượng gì về việc mình đã thành thân.
Nhưng chuyện Đào Nhi xuất giá nhất định không phải là nói dối, nếu không thì tại sao Đào Nhi lại không đến gặp ta?
Không quản nhiều nữa, chỉ việc hắn đối xử tốt với ta, không nói dối ta về Đào Nhi nên ta tin hắn một lần.
Tiểu ca ca nhất quyết bắt ta phải gọi hắn là phu quân mới cho ta gặp hoàng hậu tỷ tỷ.
Ta sửa lời gọi phu quân, sau đó gặp được hoàng hậu.
Hoàng hậu tỷ tỷ xinh đẹp vừa nhìn thấy ta đã khóc, nước mắt tựa như trân châu thi nhau rơi xuống.
Ta không còn cách nào khác đành phải đưa tay lau nước mắt cho nàng: “Tỷ tỷ đừng khóc, A Man không đau.”
Thật sự không đau, chân ta không đau, hai lỗ khoét trên mặt cũng không đau.
Ta chỉ cảm thấy buồn thôi, hoàng hậu tỷ tỷ dịu dàng xinh đẹp, đối xử với ta rất tốt nhưng ta không nhớ đến nàng, trong mơ chỉ nghĩ đến cha và huynh trưởng.
Ta tệ quá.