Chương 1 - Con gái rượu của Chủ tịch

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tại tiệc cuối năm của công ty, chỉ vì trên đường đi tôi tiện tay quét mã dùng một chiếc xe đạp công cộng, cô kế toán mới đến liền chỉ tay vào mặt tôi trước toàn thể nhân viên, lớn tiếng mắng:

“Ai cho cô đi xe đạp hả? Cô có biết là vượt hạn mức nghiêm trọng không?!”

Thấy tôi nhíu mày khó hiểu, cô ta lập tức rút máy tính ra bấm lách cách như đánh trận.

“Cô đi công tác tỉnh, vé tàu cao tốc khứ hồi 620 tệ, tiền khách sạn một ngày 200 tệ, cộng thêm cái xe đạp 2 tệ rưỡi, tổng cộng 822.5 tệ, vượt quá hơn ba trăm đó!”

Sầm! – Sấp máy tính bay thẳng vào mặt tôi, thái dương nhói lên.

“Đừng mơ được hoàn tiền! Theo quy định tài chính mới, cô còn phải móc ra 30.000 tệ nộp phạt!”

Quá vô lý.

Tôi vừa ký hợp đồng mang về cho công ty thương vụ chục triệu, chưa thấy ai bật sâm panh chúc mừng thì thôi, quay lưng lại còn bị cái quy định vớ vẩn này phạt tiền?

Một đồng nghiệp vội kéo tôi – lúc ấy đã nổi giận – thì thầm:

“Chị ơi! Cô ta là con gái rượu của Chủ tịch đó! Được đưa xuống công ty con rèn luyện, mình nhịn chút đi…”

Tôi ngớ người.

Ai cơ? Con Chủ tịch?

Ủa, Chủ tịch chẳng phải là… bố ruột tôi sao?

Thấy tôi đứng đơ ra, Sở Dương nhếch môi đắc ý.

“Biết nghe tiếng người là tốt rồi, tiền phạt lát nữa chuyển khoản cho tôi qua WeChat, quá một tiếng là cộng thêm 1.000 tệ!”

Tôi bật cười, từ trên xuống dưới đánh giá cô ta một lượt, không hiểu nổi rốt cuộc ai cho cô ta cái gan trời đó.

“Vừa đi công tác về, giờ cao điểm thì quét xe đạp thì sao? Dùng tiền của cô chắc?”

“Dù tôi thật sự có sai, cũng không tới lượt cô nhét tiền phạt vào túi riêng. Chó phòng tài vụ ngồi lâu còn biết phải đi qua tài khoản công ty, cô còn không bằng nó à?”

Đồng nghiệp bên cạnh phì cười, còn lén giơ ngón cái khen tôi.

Lúc đó tôi mới nhớ ra — hóa ra cái người mà mấy anh chị em trong nhóm nhỏ hôm qua đang than thở chính là cô kế toán này.

Cả bọn dồn công sức làm riêng một file PDF 32 trang để bóc phốt cô ta, chuyền tay nhau đọc cho hả giận.

Ngày đầu tiên “đáp dù” xuống công ty, cô ta đã ép nhân sự cũ là chị Hoa phải nghỉ, rồi huênh hoang tung ra 108 điều lệ mới.

Từ giới hạn công tác phí không được quá 500 tệ, in ấn phải in hai mặt, in nhầm một tờ phải đóng góp 100 tệ từ thiện.

Cắt luôn trà chiều, rồi biến phần ngân sách đó thành “giải thưởng sáng tạo tài chính” cho chính mình.

Tiết kiệm điện đến mức lò vi sóng chỉ được dùng đúng 1 phút, khiến bao người ăn cơm nguội bụng rồi đau bụng than trời.

Nhưng vì cô ta có “thân phận đặc biệt”, không ai dám hó hé nửa lời.

Nhưng tôi thì không.

Cho dù có là con riêng của bố tôi thật, thì trước mặt tôi cũng phải biết điều mà nói chuyện.

Sở Dương mặt đen như đáy nồi, như muốn xé xác tôi.

“Diệp Vân Lam cô có nộp tiền không?”

Tôi chẳng buồn liếc mắt, nhếch môi lạnh nhạt:

“Không nộp.”

Cô ta tối sầm mặt, lôi từ túi ra cuốn nội quy công ty, ném thẳng vào mặt tôi.

“Tốt! Cô là kẻ đầu sỏ chống đối quy định công ty! Theo điều lệ, tôi có quyền trực tiếp sa thải cô, không cần đền bù bất kỳ đồng nào!”

Tôi cười lạnh – hóa ra trong mắt cô ta, quyền còn lớn hơn cả Luật Lao Động?

Muốn đuổi là đuổi, muốn không đền là không đền?

“Tiệc tất niên sắp bắt đầu rồi, tụ tập ở đây làm gì?!”

Tổng giám đốc Vương bước nhanh tới, mặt nhăn tít lại. “Ai đòi sa thải ai? Lại gây chuyện gì nữa đây?”

Tôi nhàn nhạt ngẩng cằm: “Kia kìa, cô kế toán mới này muốn vượt quyền đuổi việc tôi, anh Vương, anh thấy sao?”

Tiện thể, tôi móc luôn bản hợp đồng trị giá chục triệu mới ký xong đưa ra trước mặt anh ta, sắc mặt anh Vương lập tức thay đổi.

Giữa một hợp đồng giá trị lớn và một kế toán quèn, ai nặng ai nhẹ, người thông minh đều biết.

Sở Dương tức đến mức nghiến răng, dậm chân vừa khóc vừa mắng:

“Anh Vương! Cô ta bôi nhọ tôi giữa đám đông! Vậy tôi còn quản lý tài chính kiểu gì? Ai còn nghe theo quy định mới nữa? Hay là… tôi nghỉ luôn cho rồi!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)