Chương 11 - Con Gái Của Địa Ngục

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Không lớn đâu.” Ta nhìn thẳng vào hắn, bình thản. “Không có ta, ngươi dù giàu đến mấy, cũng chỉ khiến Thẩm gia tổn thương chứ chẳng thể diệt tận gốc. Còn ta, có thể khiến họ tan cửa nát nhà. Ba phần ấy, Triệu công tử, ngươi mua chính là mạng của Thẩm gia. Thấy có đáng không?”

Phòng trà rơi vào im lặng.

Triệu Vân Đình nhìn ta chằm chằm, như đang định giá lại người đàn bà trước mặt.

Rất lâu sau, hắn bật cười, nụ cười của kẻ gặp đối thủ xứng tầm.

“Được, ba phần. Ta đồng ý.” Hắn đứng dậy, chìa tay ra. “Hợp tác vui vẻ.”

Ta không bắt tay, chỉ nâng chén trà khẽ chạm không trung:

“Hợp tác vui vẻ.”

Trà nguội, vị đắng len qua đầu lưỡi, để lại hậu vị ngọt nhàn nhạt.

Khi ta ra khỏi trà lâu, trời đã tối.

Chuột chờ ở ngõ, thấy ta, vội bước lên: “Sao rồi?”

“Cá đã cắn câu.” Ta nhìn về phía Thẩm phủ xa xa, khóe môi cong lên nụ cười lạnh. “Truyền lời, bảo huynh đệ canh chặt tất cả thuyền chở trà của Thẩm gia. Ta muốn xem lão hồ ly Thẩm Hồng Nghiệp định xoay xở thế nào để đưa được đống hàng đó ra biển.”

Triệu Vân Đình hành động rất nhanh.

Hôm sau, tin Triệu gia chính thức hủy hôn lan khắp thành.

Lô trà vô giá của Thẩm gia biến thành hàng phế.

Thẩm Hồng Nghiệp như ngồi trên lửa, chạy khắp nơi cầu cứu, hạ giá bán tháo nhưng chẳng ai dám mua, ai cũng biết sau lưng là Triệu gia ra tay, chẳng ai muốn vì chút lợi nhỏ mà đắc tội với kẻ giàu nhất thành.

Đường cùng, hắn đưa ra một quyết định điên rồ:

Tự lập đội thuyền, đích thân áp hàng, đi đường biển đem số trà đó bán cho các cảng ngoài thành.

Một canh bạc lớn.

Thắng, Thẩm gia còn hy vọng sống.

Thua, chính là diệt vong.

Còn ta, chỉ cần hắn thua đến sạch trơn.

“A Tước! Tìm được rồi.” Chuột xông vào phòng ta, nét mặt phấn khích. “Thẩm Hồng Nghiệp gom đủ ba con thuyền lớn, hai đêm nữa, đợi nước dâng là ra khơi. Ngoài mặt nói chở hàng xuống phương Nam, nhưng ta tra được, đích đến thật là một cảng tư phía Đông chỗ đó quan phủ không quản, hàng gì cũng bán được.”

“Hắn tự mình đi?”

“Đúng, còn mang theo cả Thẩm Thanh Nguyên. Trong phủ chỉ còn vợ hắn và con gái, ả Thẩm Thanh Sơ đó.”

Ta đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn về mặt biển đen kịt phía xa.

Gió đêm thổi qua mang theo vị mặn tanh của sóng.

“Trời cho cơ hội.” Ta chậm rãi nói, “Chuột, triệu tập toàn bộ nhân thủ, chuẩn bị một phần đại lễ. Chúng ta ra biển, tiễn lão gia Thẩm và Đại thiếu gia của họ… đoạn cuối cùng.”

Đêm kia, chính là ngày chết của bọn họ.

11

Đêm hôm sau, ngoài thành, Bãi Đá Đen.

Gió biển quấn theo hơi ẩm tanh mặn, điên cuồng vỗ vào ghềnh đá, gầm thét như sấm. Trên trời không trăng, mây dày nuốt trọn mọi tia sáng; chỉ có đèn trên ba chiếc thương thuyền nơi xa, chao đảo như quỷ hỏa giữa cuồng phong sóng dữ.

Ấy chính là toàn bộ hy vọng của Thẩm gia.

Ta đứng trên tảng đá cao nhất, gió thốc áo bào phần phật. Sau lưng ta là năm mươi mấy huynh đệ do Chuột gọi đến, phần nhiều là phu khuân vác và ngư phu ở đáy xã hội nơi bến tàu, ngày thường chịu đủ mặt mũi của chủ thuyền; nay vừa có bạc, lại có cơ hội “đánh một mẻ lớn”, từng đôi mắt đều phát ra ánh hung quang của loài sói.

Dưới chân ta, hơn chục thuyền cá nhỏ mà nhanh đang neo sẵn. Chúng bé mọn trong bão tố, song lại như bầy cá mập rình mồi.

“Chuẩn bị xong cả chưa?” Ta không ngoảnh lại, giọng nói bị gió xé thành những sợi mỏng.

“A Tước, yên tâm.” Chuột đứng cạnh ta, tra lưỡi đoản đao sáng loáng vào đai lưng, “Huynh đệ đều đã uống rượu mạnh sưởi ấm, đuốc tẩm dầu cũng chuẩn bị đủ. Chỉ cần ngươi hạ lệnh, đảm bảo ba con thuyền của Thẩm gia biến thành ba cây nến giữa biển.”

Ta gật đầu, ánh mắt khóa chặt ba con thuyền đang dần rời bờ.

Thẩm Hồng Nghiệp rất cẩn thận, đặc biệt thuê hơn hai mươi hộ vệ, chia đều lên ba thuyền. Nhưng giữa biển đêm mịt mùng, trước hỗn loạn tuyệt đối, chừng ấy người… chẳng qua muối bỏ bể.

“Đợi bọn chúng qua bãi đá ngầm kia.” Ta bình tĩnh ra lệnh, “Nơi ấy dòng xiết mạnh, thuyền chậm lại, cũng khó quay đầu nhất. Động thủ!”

“Rõ!”

Chuột quát ngắn một tiếng, hơn chục thuyền cá đồng loạt tháo dây neo, như tên rời cung lướt êm vào nước đen, từ bốn phương tám hướng bọc lấy đội thuyền của Thẩm gia.

12

Trên soái thuyền “Thuận Phong Hào” của Thẩm gia, Thẩm Hồng Nghiệp khoác áo choàng dày, đứng đầu mũi thuyền, nhìn mặt biển đen thẳm mà lo lắng không thôi.

“Cha… gió to sóng lớn thế này, liệu có ổn không?” Sắc mặt Thẩm Thanh Nguyên tái bệch; từ nhỏ sống trong nhung lụa, chốn phong ba thế này, hắn nào từng trải qua.

“Câm miệng!” Thẩm Hồng Nghiệp quát, “Giờ là lúc nói lời xúi quẩy sao? Chỉ cần qua được đêm nay, lô trà này bán xong, Thẩm gia ta sẽ còn đường sống!”

Lời vừa dứt, một hộ vệ bỗng chỉ ra mặt biển phía xa, kinh hãi kêu: “Lão gia! Đại thiếu gia! Nhìn kìa!”

Hai cha con theo hướng tay hắn, thấy trong màn đen đột nhiên bùng lên từng đốm lửa, như vô số con mắt đỏ au, từ tứ phía lao đến với tốc độ kinh người.

“Hải tặc!” Thẩm Thanh Nguyên hồn phi phách tán, giọng vỡ bể.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)