Chương 6 - Con Đường Khổ Nạn Của Đệ Tử Kiếm Tông

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

“Ngụy biện!” Lâm Uyển Nhi quát lớn. “Ngọc giản nhiệm vụ là ngươi tiếp nhận, phù tuần tra kết giới cũng hiển thị hôm nay chỉ có ngươi tới nơi này!”

“Hôm nay, đúng là chỉ có ta.” Ta bình thản đáp, “vậy những ngày trước thì sao?”

Không chờ nàng kịp phản ứng, ta xoay người bước về phía miệng uyên, tiện tay tu bổ lại kết giới.

Mọi người sững sờ.

Đệ tử chấp sự là người đầu tiên phản ứng:

“Không đúng! Linh lực của ngươi ôn hòa, trong trẻo, hoàn toàn khác với linh lực còn sót lại của kẻ phá hoại kết giới khi nãy!”

Mọi người lại càng kinh ngạc, nhất thời ngơ ngác.

Vậy… rốt cuộc là ai?

Ta quay người, ánh mắt lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên gương mặt sư tỷ:

“Kẻ này thua ở chỗ linh lực quá nông, nhưng lại đặc biệt thích làm chuyện xấu.”

Gió núi gào thét.

Sắc mặt nàng trong khoảnh khắc trắng bệch, rồi lập tức thét lên the thé:

“Ngươi có ý gì?! Ngươi ám chỉ ta sao? Nực cười! Ta sao có thể đem Kiếm Các biến thành nơi nguy hiểm!”

Ta cười lạnh:

“Nhưng ngươi hận ta. Hận rồi, thì chẳng còn để ý đến nhiều như vậy nữa!”

Đệ tử chấp pháp trầm giọng:

“A Diêu! Nói chuyện phải có chứng cứ!”

Ta khẽ cười nhạt.

Ngay tại điểm kết giới bị phá hoại, ta lấy ra một viên đá, rót linh lực vào.

Rất nhanh, viên đá liền hiện lại ký ức.

Đó là lưu ảnh thạch Chu Tử An lén đưa cho ta từ trước, ta đã sớm bố trí loại đá này khắp Kiếm Các.

“Đây chính là chứng cứ.”

Dứt lời, lưu ảnh thạch phóng ra ánh sáng mờ ảo.

Trong đó hiện rõ thân ảnh sư tỷ đêm qua đến kết giới, thi pháp phá hoại.

Ánh mắt của tất cả mọi người, trong khoảnh khắc đều dồn về phía sư tỷ.

Nàng như bị điện giật, giọng vọt lên đến vỡ tiếng:

“Ngươi vu hãm ta! Lưu ảnh thạch này là giả, do ngươi ngụy tạo!”

“Thật hay giả.” Ta nhìn về phía đệ tử chấp pháp, “xin kiểm tra dấu ấn linh lực trên lưu ảnh thạch, rồi đối chiếu ghi chép dao động linh lực khi mở đá, tự khắc sẽ rõ có phải vu hãm hay không.”

Chấp sự nhận lấy lưu ảnh thạch, sắc mặt nghiêm trọng.

Từ xa, tiếng bước chân lại vang lên.

Chu Thiên Hà và mẫu thân đang vội vã chạy tới.

Mẫu thân bụng mang dạ chửa, sắc mặt hoảng hốt; Chu Thiên Hà mặt trầm như nước, ánh mắt như đao.

Chấp sự nhắm mắt ngưng thần, linh lực cẩn thận dò vào lưu ảnh thạch.

Một lát sau mở mắt, giọng điềm tĩnh:

“Dấu ấn linh lực của lưu ảnh thạch thuần khiết, không hề bị sửa đổi.”

Sắc mặt sư tỷ lại trắng thêm một phần.

“Không… không thể nào!” nàng lảo đảo lùi một bước, thét lên, “Là nàng ta! Là A Diêu hãm hại ta! Nàng nhất định dùng tà thuật nào đó ngụy tạo lưu ảnh thạch!”

Nàng lao tới, túm lấy tay áo Chu Thiên Hà, nước mắt tuôn ra:

“Phụ thân! Người tin con! Con sao có thể phá hoại kết giới? Con là đại tiểu thư Kiếm Các, con làm vậy để làm gì?!”

“Là A Diêu hận con cướp mất mẫu thân nàng, hận phụ thân thương con, nên mới bày kế hại con!”

Mẫu thân loạng choạng tiến lên, mắt ngấn lệ, nhưng giọng nói lại đầy trách móc:

“A Diêu, sao con có thể độc ác như vậy! Sư tỷ cũng là tỷ tỷ của con, con nhất định phải làm cho nhà cửa bất an sao?”

Từng câu từng chữ, như kim độc chích vào người.

Nhìn dáng vẻ bà chắn trước mặt sư tỷ, ta bỗng thấy buồn cười.

Bà chưa từng che chở ta.

Sắc mặt Chu Thiên Hà đen như đáy nồi, hắn nhìn chằm chằm lưu ảnh thạch:

“Chuyện này không thể vội kết luận. Kết giới đã được tu bổ, coi như vạn hạnh.”

“Mọi người giải tán trước đi, việc này ta sẽ từ từ điều tra.”

Hắn nhìn về phía ta:

“Nhưng kẻ khơi mào, gây chia rẽ giữa các đệ tử, phải bị trục xuất khỏi sư môn! A Diêu, từ hôm nay trở đi ngươi…”

Kiếm Các này, đã mục nát đến tận xương.

Ở lại đây, chỉ khiến ta thêm ghê tởm.

“Tông chủ đã xử án không phân phải trái, mọi phán quyết đều theo tâm tình cá nhân, vậy chúng ta không cần nói thêm nữa!”

Ta lùi lại một bước, từ trong tay áo rút ra một đoản chủy, mạnh tay cắt đứt một lọn tóc dài.

9

Thanh ti vương xuống, bay lả tả trong gió.

“Tu tiên giới có quy củ, đoạn phát đoạn thân, lấy trời đất làm chứng.”

Ta ném lọn tóc xuống đất, giọng vang vọng khắp sơn cốc:

“Từ hôm nay, ta Lâm Diêu đoạn tuyệt với Kiếm Các, đoạn tuyệt quan hệ mẫu nữ với mẫu thân họ Tô, từ đây ân oán sinh tử không còn liên quan!”

“A Diêu!” Mẫu thân thét lên, muốn lao tới, lại bị Chu Thiên Hà giữ chặt.

Chu Thiên Hà nhìn ta chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo:

“Muốn đi? Nợ của ngươi với Kiếm Các vẫn chưa trả xong!”

Ta lấy ra tờ huyết khế trong mỏ:

“Huyết khế đã ghi rõ, ta không còn nợ Kiếm Các.”

Ta ngẩng mắt:

“Tông chủ là muốn phá khế, để thê nữ của ngài chịu tâm ma phản phệ sao?”

Chu Thiên Hà nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng.

Ta không nhìn hắn nữa, xoay người về phía chúng đệ tử, chắp tay:

“Chư vị đồng môn làm chứng, hôm nay A Diêu rời núi, từ nay sinh tử họa phúc, đều không liên quan đến Kiếm Các.”

Ta nhẹ nhàng đặt lệnh bài ngoại môn xuống đất, quay người rời đi.

“Lâm sư tỷ!” Chu Tử An từ trong đám đông lao ra, vành mắt đỏ hoe.

Ta quay đầu, mỉm cười nhẹ, truyền âm nhập mật:

“Yên tâm tu luyện.”

Hắn gật đầu thật mạnh, nước mắt rơi xuống.

Ta xoay người, men theo con đường núi đã đi tới, từng bước một xuống núi.

Ngoài Kiếm Các trăm dặm, ta mua một căn nhà nhỏ, an cư lại.

Ban ngày luyện kiếm, ban đêm đả tọa.

Cuộc sống không quá kham khổ, lại tự tại thong dong.

Thỉnh thoảng xuống trấn mua sắm chút vật dụng.

Số bạc lấy từ mẫu thân và sư tỷ, đủ cho ta tiêu xài cả đời.

Một ngày nọ, ta nghe được tin tức về Kiếm Các từ miệng thợ săn:

“Nghe chưa? Đại tiểu thư Kiếm Các bị phạt cấm túc ba năm, tài nguyên tu luyện bị cắt mười năm!”

“Chưa hết đâu! Ba kết giới phụ của đại trận hộ sơn Kiếm Các, nửa tháng nay liên tiếp hư hại, e là sắp có đại họa!”

“Theo ta thấy, Kiếm Các khí số đã tận rồi…”

Ta lặng lẽ nghe, rồi quay người rời đi.

Chỉ là ta không ngờ, mẫu thân lại tìm đến ta nhanh như vậy.

Bà bụng mang thai lớn, tóc tai rối bời, sắc mặt tiều tụy đến đáng sợ.

Bà quỳ sụp trước cổng viện trong bùn đất, nước mắt giàn giụa:

“A Diêu… cầu con… Kiếm Các sắp diệt rồi…”

“Hàng trăm đại yêu phá kết giới, đang công sơn! Trưởng lão chết bị thương quá nửa, đệ tử chống đỡ không nổi!”

Bà bò lên hai bước, túm lấy bậu cửa:

“Tông chủ cũng bị yêu vương đánh trọng thương… A Diêu, chỉ có con mới cứu được Kiếm Các! Bản lĩnh con luyện được trong mỏ năm ấy, nương đều nhìn thấy…”

Ta bước ra khỏi phòng, bật cười:

“Nương, người còn nhớ mỏ khoáng sao.”

“Vậy hẳn cũng nên nhớ, ta đã sống sót thế nào.”

Môi bà run rẩy, không nói nên lời.

“Về đi.” Ta xoay người, “Sống chết của Kiếm Các, là nhân quả của các người.”

“Không! Con không hiểu!” bà bỗng gào lên, giọng thê lương, “Những đại yêu đó… chúng không chỉ muốn diệt Kiếm Các! Chúng muốn cướp 《Cửu Tiêu Kiếm Điển》!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)