Chương 4 - Cơn Bão Từ Nấm Dược Liệu

Một phóng viên nhỏ giọng hỏi:

“Chiết tách hoạt chất từ nấm dược liệu? Đây là dự án cấp độ nào vậy?”

“Đại học Y Kim Lăng… chẳng phải là trường y số một cả nước à?”

Hứa Triết định lùi ra sau thì bị cảnh sát chặn lại.

“Anh Hứa Triết, mời anh phối hợp điều tra.”

“Tôi… tôi thực sự không biết gì cả…”

Giọng hắn run bần bật.

“Suốt 88 ngày, anh cố tình trộm mẫu vật nghiên cứu trọng điểm mà nói là ‘không biết’? Anh nói thử xem ai tin nổi?”

4

Phòng phía sau tiệm thuốc của tôi được trưng dụng làm phòng lấy lời khai tạm thời.

Tôi giao nộp tất cả chứng cứ đã chuẩn bị suốt ba tháng — bản ghi hình camera độ nét cao suốt 88 ngày.

Cả đống ảnh cận cảnh từng chậu cây trên sân thượng, không sót một chậu nào.

Trên mỗi chậu đều có nhãn cảnh báo song ngữ Trung – Anh, ghi rõ:

“Dược liệu – Không ăn được – Mẫu nghiên cứu”

Hứa Triết được đưa vào phòng lấy lời khai, vẫn cố tỏ vẻ đáng thương:

“Các anh cảnh sát, tôi thật sự bị oan, tôi không biết gì hết!”

Rồi hắn chỉ thẳng vào tôi:

“Chính cô ta gài bẫy tôi!”

Cảnh sát không nói một lời, chỉ bật máy chiếu lên.

Trên màn hình hiện rõ:

Hứa Triết đội mũ, đeo khẩu trang, lén lút trèo lên sân thượng nhà tôi.

Hắn nhìn trước ngó sau, xác nhận không có ai, rồi cẩn thận gỡ nhãn cảnh báo dán trên chậu.

Sau khi bóc xong nhãn, hắn mới nhét cả chậu “Kiến Thủ Thanh” vào túi vải chuyên dụng.

Toàn bộ quá trình kéo dài 13 phút, thành thạo như đã làm quen thuộc từ lâu.

Tiếng khóc lóc của Hứa Triết lập tức im bặt.

Hắn run rẩy môi, há miệng mà không thốt nên lời.

“Hứa Triết, anh gọi đó là lấy nhầm hả?”

Cảnh sát nghiêm giọng hỏi thẳng.

Hắn ngồi bệt xuống ghế, không còn giữ nổi vẻ đáng thương nữa.

Chị Vương cũng bị dẫn riêng sang phòng khác để thẩm vấn.

Vừa định mở miệng tố cáo, cảnh sát lập tức cắt lời:

“Vì hành vi phá hoại hệ thống an ninh của khu vực nghiên cứu khoa học trọng điểm, mời chị theo chúng tôi về đồn.”

Chị ta chân run lẩy bẩy:

“Không phải… tôi không biết đó là dự án nghiên cứu khoa học mà…”

“Không biết?”

Cảnh sát cười lạnh:

“Không biết thì sao dám tự tiện cắt điện?”

Chị ta bị áp giải ngay lập tức.

Tôi nhìn gương mặt trắng bệch của Hứa Triết, trong lòng không gợn chút cảm xúc nào.

Trưa hôm đó, tài khoản Weibo chính thức của Đại học Y dược Kim Lăng đăng thông báo.

Tiêu đề cực kỳ đanh thép, như tát thẳng vào mặt những ai từng mắng tôi:

“Thông báo chính thức về vụ việc trộm mẫu vật của dự án nghiên cứu hoạt chất từ nấm dược liệu”

Trong bài viết ghi rõ:

Cô Tô Ý Vi là cộng tác viên nòng cốt của dự án, phụ trách nuôi cấy và nghiên cứu dược tính của giống nấm đặc biệt “Kiến Thủ Thanh”.

Dự án liên quan đến nội dung nghiên cứu mật, mọi hành vi trộm cắp hoặc sử dụng trái phép đều sẽ bị xử lý nghiêm theo pháp luật.

Giáo sư Lý trả lời phỏng vấn đài trung ương, giọng nặng nề:

“Thứ bị lấy đi không phải là cây cảnh trang trí, mà là hy vọng sống của hàng triệu bệnh nhân Alzheimer.

Mỗi mẫu vật là kết tinh nghiên cứu quý giá trong ngành nấm dược lý — có giá trị vô cùng to lớn.”

Hot search nổ tung ngay lập tức:

#Barista nổi tiếng trộm thuốc cứu người leo thẳng top 1.

Đám netizen từng chửi tôi như phát điên, thi nhau vào xóa bình luận:

“Trời ơi, hóa ra tôi vừa mới chửi một nhà khoa học hả?”

“Xong rồi, lúc nãy còn bảo chị ta đáng chết… tôi có bị công an gọi cửa không?”

“Hứa Triết tiêu đời rồi đúng không? Dám trộm cả tài liệu mật nghiên cứu khoa học!”

Giá trị hàng chục triệu của Hứa Triết bốc hơi chỉ sau một đêm.

Studio của hắn tối mịt đăng thông báo, tìm cách chối bỏ trách nhiệm, nhưng dân mạng đã không còn tin nữa:

“Giờ mới sợ à? Sớm đi đâu mất rồi?”

“Ăn trộm thuốc cứu người mà còn định cãi lý?”

“Loại người như vậy thì phải vào tù là đúng rồi!”

Điện thoại của tôi lại reo inh ỏi.

Nhưng lần này không phải tin nhắn chửi rủa, mà là lời mời phỏng vấn từ hàng loạt kênh truyền thông:

“Cô Tô, xin cô nhận lời mời phỏng vấn độc quyền của chúng tôi!”

“Chúng tôi là Báo Sức Khỏe Nhân Dân, muốn tìm hiểu thêm về chi tiết dự án.”

“Đài CCTV muốn giúp cô làm rõ mọi hiểu nhầm!”

Tôi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, ngồi trên sân thượng, lặng lẽ nhìn xuống đường phố phía dưới.

Đội ngũ của Hứa Triết đang luống cuống chạy qua chạy lại ở dưới.

Quản lý của hắn đứng trước ống kính khóc lóc kể lể:

“Hứa Triết thật sự không biết đó là thuốc quý để cứu người! Cậu ấy chỉ là một chàng trai đơn thuần thôi!

Xin mọi người hãy cho cậu ấy một cơ hội!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)