Chương 9 - Cơn Bão Tình Yêu và Sự Phản Bội
9
Tiếng sapphire và kim cương va vào tường vang lên rợn người. Bạch kim méo mó, đá quý vỡ vụn, món đồ nghệ thuật vô giá chỉ trong tích tắc hóa thành đống hỗn độn rải rác trên tấm thảm đắt tiền.
“Em hài lòng chưa?!” Anh ta chỉ vào đống vỡ nát đó, gào lên với tôi, giọng khản đặc, tuyệt vọng, đôi mắt đầy tia máu, Lâm Sương! Em mở to mắt ra mà nhìn cho rõ!!”
“Giang Trầm! Buông tay ra!” Tôi bị anh ta lôi đi lảo đảo, suýt trẹo chân vì giày cao gót, cổ tay đau nhói như bị xé rách.
Trần Mặc muốn tiến lên ngăn cản, nhưng hai trợ lý mà Giang Trầm mang theo đã âm thầm chắn ngang, ngăn cô ấy lại.
Anh ta cứ thế kéo tôi xuyên qua hành lang trải thảm dày, thô bạo đẩy cánh cửa cách âm nặng nề, lôi tôi vào một phòng nghỉ VIP đang bỏ trống.
“Rầm!”
Cánh cửa bị anh ta giật mạnh đóng sầm lại sau lưng.
Tôi bị lực kéo quá mạnh làm lảo đảo mấy bước, lưng đập mạnh vào bức tường lạnh băng phía sau, đau đến mức tôi phải hít sâu một hơi.
Cơn giận dữ và nhục nhã trào lên như lũ quét, phá tan mọi tàn tích của lý trí.
“Giang Trầm! Anh điên à?!” Tôi ôm lấy cổ tay đau nhói, ngẩng đầu giận dữ gào lên, giọng run rẩy vì đau đớn lẫn căm phẫn.
Giang Trầm đứng ngay trước mặt tôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt như dã thú đang nổi giận.
Đôi mắt đỏ rực của anh ta dán chặt vào tôi, ánh nhìn như muốn xé tôi ra thành từng mảnh.
“Anh điên?” Anh ta gầm lên, giọng khàn đặc vì đè nén, “Đúng! Anh điên rồi! Bị Lâm Sương em dồn đến phát điên!”
Anh ta sải một bước dài tiến về phía tôi, sức ép dữ dội khiến tôi nghẹt thở.
Ánh mắt anh ta khóa chặt vào tôi, từng chữ bật ra từ kẽ răng, đầy oán hận:
“Thấy anh và Tống Kiều đứng cạnh nhau? Thấy anh mua cái trâm đó cho cô ta? Em đắc ý lắm đúng không?! Hả?! Cảm thấy cuối cùng cũng chứng minh được những ‘phán đoán thiên tài’ ngày trước?! Thấy Giang Trầm này đúng là một thằng khốn nạn phải không?!”
Lời chất vấn của anh ta như bão tố giáng thẳng vào mặt tôi.
“Em thỏa mãn rồi chứ?!” Anh ta bất ngờ giơ tay, rút từ túi áo trong ra một hộp nhung nhỏ, thô bạo bật nắp — bên trong chính là chiếc trâm sapphire hình sóng biển vừa được đấu giá với giá 900 vạn!
Ngay sau đó, trong ánh nhìn kinh ngạc của tôi, anh ta đột nhiên giơ tay, dốc toàn bộ sức lực ném thẳng hộp và trâm về phía bức tường đối diện!
“Choang –!!”
Tiếng sapphire và kim cương va vào tường vang lên rợn người. Bạch kim méo mó, đá quý vỡ vụn, món đồ nghệ thuật vô giá chỉ trong tích tắc hóa thành đống hỗn độn rải rác trên tấm thảm đắt tiền.
“Em hài lòng chưa?!” Anh ta chỉ vào đống vỡ nát đó, gào lên với tôi, giọng khản đặc, tuyệt vọng, đôi mắt đầy tia máu, Lâm Sương! Em mở to mắt ra mà nhìn cho rõ!!”
________________
Tôi chết lặng trước hành động điên cuồng, mất kiểm soát đột ngột đó.
Chỉ biết sững sờ nhìn đống hỗn độn dưới chân — kim cương vụn, bạch kim méo mó, sapphire rơi rớt khắp nơi — rồi lại nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt đang hoàn toàn sụp đổ.
“Hài lòng cái gì?” Giọng tôi khô khốc, như bị rút sạch nước, mang theo sự run rẩy đến mức chính tôi cũng không nhận ra.
“Hài lòng vì Giang Tổng hào phóng, nói đập là đập một món trị giá 900 vạn?
Hay hài lòng vì cuối cùng anh cũng tự tay xé rách lớp mặt nạ đạo mạo của mình?”
“Mặt nạ?” Giang Trầm như nghe được câu chuyện nực cười nhất trần đời.
Anh ta lao đến một bước, hai tay chống mạnh lên tường, giam tôi giữa người anh ta và bức tường lạnh buốt.
Anh ta cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nhìn xuyên vào tận linh hồn tôi.
“Lâm Sương! Nghe cho rõ!” Giọng anh ta vỡ nát, khàn khàn như tiếng kim loại rỉ, từng chữ như dao đâm vào tai tôi — cũng đâm thẳng vào bức tường phòng vệ mong manh cuối cùng trong lòng tôi:
“Anh! Chưa! Từng! Chạm! Vào! Cô ta!”
“Một lần cũng không có!”
“Em thấy đủ chưa?!”
“Ha…” Tôi cười lạnh, môi run run như rách ra vì phẫn nộ.
Tôi dốc hết sức muốn đẩy anh ta ra nhưng cơ thể anh ta như tảng đá, không xê dịch lấy một phân.
Giọng tôi vì tức giận cực độ mà nghẹn lại, vặn vẹo, gào lên gần như tuyệt vọng:
“Giang Trầm! Anh coi tôi là con nít ba tuổi chắc?! Không đụng vào cô ta?
Không đụng sao tặng Porsche?! Không đụng sao sánh vai đi tiệc cùng nhau?!
Không đụng mà hôm nay vung 900 vạn mua trâm cho cô ta là vì cái gì?! Làm từ thiện chắc?!”
Ngón tay tôi cào lên bộ vest đắt tiền của anh ta, để lại vài vết xước mờ nhạt.
“Ảnh là giả?! Mấy lần cô ta nhào vào lòng anh là dựng cảnh?!
Giang Trầm, chứng cứ đập thẳng vào mặt anh, bây giờ anh còn ở đây lải nhải mấy lời vô nghĩa này?!
Anh tưởng tôi Lâm Sương ngu đến không thể cứu vớt nổi sao?!