Chương 3 - Cơn Bão Tình Yêu và Sự Phản Bội
3
“Tiếp khách thì phải lên giường mới gọi là trọn gói à?” Tôi ngắt lời anh ta, giọng đột ngột cao vút, chan đầy châm chọc sắc bén. “Giang Trầm, mười năm rồi! Tôi bên anh mười năm! Từ cái ngày anh chui rúc trong căn phòng trọ ở khu ổ chuột ăn mì gói, đến hôm nay ngồi trên khối tài sản hàng chục tỷ! Anh là hạng người thế nào, cái giới này bẩn thỉu ra sao, tôi còn hiểu rõ hơn cả mẹ anh!”
Tôi chỉ vào những bức ảnh rải rác trên đống tài liệu đắt đỏ: “Những gì được chụp lại, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm! Anh có ngủ với cô ta hay không, có quan trọng không? Không quan trọng!”
Tôi hít một hơi thật sâu, ép bản thân nuốt trôi nỗi chua xót đang trào lên tận cổ, cưỡng chế mình phải dùng giọng điệu lạnh lùng và cay nghiệt nhất để nói ra sự thật tàn nhẫn nhất:
“Quan trọng là, lòng anh đã bắt đầu dao động rồi! Tay anh, đã vươn ra thăm dò lằn ranh đỏ rồi! Anh bắt đầu thấy người đàn bà ở nhà – người đã cùng anh chịu khổ suốt bao năm – không thể nào sánh bằng mấy con búp bê xinh đẹp ngoài kia, biết làm nũng, biết vòi vĩnh, biết đóng vai hoa giải ngữ! Anh bắt đầu cảm thấy, tiền tài và địa vị của mình đã đủ để hưởng thụ chút ‘kích thích vô hại’ rồi!”
Sắc mặt Giang Trầm hoàn toàn xám ngắt, ánh sáng trong mắt anh ta từng chút một lụi tắt.
Anh ta nhìn tôi, như thể lần đầu tiên thật sự nhìn thấy rõ người phụ nữ đã ngủ cạnh mình mười năm nay.
Sự xa lạ ấy khiến anh ta sợ hãi.
“Vậy nên,” tôi thẳng lưng, như thể chỉ cần thế thôi là có thể chống đỡ được cả cơ thể đang chực ngã quỵ của mình, “nhân lúc anh vẫn còn chút xíu áy náy, nhân lúc trong tay tôi vẫn còn bằng chứng đủ khiến anh đau đến tận xương, nhân lúc tôi vẫn còn trẻ, chưa trở thành phiên bản tiếp theo của bà Hoàng…”
Tôi khựng lại, ánh mắt đảo qua căn thư phòng sang trọng nhưng lạnh lẽo đến mức không có lấy một chút hơi người, rồi dừng lại ở phía sau anh ta – nơi cửa sổ sát đất chiếu ra ánh đèn rực rỡ của thành phố, tượng trưng cho tiền bạc và quyền lực.
“Chúng ta ly hôn đi.”
Giang Trầm ngồi bất động trên chiếc ghế da rộng lớn, ánh đèn rọi lên khuôn mặt góc cạnh của anh ta, kéo dài thành những bóng đổ sâu hoắm.
Đôi mắt từng khiến tôi chìm đắm, lúc này chỉ còn lại sự đỏ ngầu của con thú bị dồn đến tận chân tường, cùng một khoảng chết lặng tuyệt vọng.
Anh ta không nhìn tôi, ánh mắt ghim chặt vào bức tường trơn láng, lạnh lẽo đối diện bàn làm việc.
Một lúc lâu sau, sự im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng cười khẽ vang lên.
Là tôi cười.
“Sao vậy? Giang Tổng không nỡ?” Tôi nghiêng đầu, cố ý dùng giọng điệu ngây thơ như đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như mũi kim tẩm độc, “Không nỡ tôi? Hay là không nỡ… một nửa giang sơn sắp bị tôi cướp đi?”
Câu nói ấy như mũi tên cắm thẳng vào điểm yếu chí mạng của anh ta.
Giang Trầm bất chợt ngẩng đầu, chút đau đớn còn sót lại trong đáy mắt lập tức bị cơn thịnh nộ dữ dội và nỗi nhục nhã bị bóc trần thay thế.
“Lâm Sương!” Anh ta gần như gầm lên, giọng khàn đến mức vỡ vụn, “Trong mắt em, anh chỉ là như vậy sao?! Mười năm! Chúng ta là vợ chồng mười năm! Em nhìn anh, chỉ còn lại tiền thôi à?!”
“Chứ còn gì nữa?” Tôi không né tránh ánh mắt rực lửa của anh ta, bình thản đáp như đang nói chuyện thời tiết, “Chẳng lẽ muốn nói chuyện tình cảm à? Nói về những lời hứa năm xưa trong căn phòng trọ, rằng cả đời này chỉ yêu mình tôi? Hay là nói về hiện thực sau khi anh thành đạt, bắt đầu thấy hoa dại ngoài đường thơm hơn hoa trong vườn?”
Tôi bước lên một bước, chống hai tay lên mặt bàn gỗ mun lạnh toát, người hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt tôi khóa chặt lấy anh ta, từng chữ đều rành rọt và tàn nhẫn:
“Giang Trầm, đừng ngây thơ nữa. Kể từ khoảnh khắc anh để mặc cô ta khoác tay mình, từ lúc anh nhận những tin nhắn mập mờ mà không xóa ngay, từ khi anh ký vào tờ hóa đơn mua xe trị giá hai triệu ba trăm bảy mươi ngàn…”
“Giữa chúng ta, chỉ còn lại sổ sách – một khoản nợ cần phải thanh toán dứt điểm.”
Anh ta như bị ai tát cho một cái thật mạnh.
Sắc mặt từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, môi run rẩy, nhưng không thốt ra được một chữ.
Tôi đứng thẳng dậy, không thèm nhìn gương mặt đang dần xám ngoét của anh ta thêm một giây nào nữa, xoay người đi về phía cửa.
“Văn bản của luật sư sẽ được gửi đến văn phòng anh vào ngày mai.” Tôi nắm lấy tay nắm cửa đồng thau lạnh ngắt, không quay đầu lại. “Thỏa thuận ấy, ký đi. Chia tay êm đẹp, giữ lại cho nhau chút thể diện cuối cùng. Đừng ép tôi phải mang những chi tiết ‘tiếp khách’ đó ra đại hội cổ đông cho mọi người cùng thẩm định.”
Nói xong, tôi vặn mở cửa, dứt khoát rời khỏi.