Chương 1 - Cơm Trưa Của Học Bá Và Tình Yêu Bất Ngờ

Tôi đã mang cơm trưa cho học bá thuộc diện khó khăn suốt một tháng.

Sau đó, cậu ấy tỏ tình với tôi.

Bạn trai thiếu gia nhà giàu từ góc tường nhảy ra, dẫn theo một đám người đến vây xem, chế nhạo cậu học bá là si tâm vọng tưởng.

Tôi vừa định buông tay cậu học bá ra, thì trước mắt bỗng hiện lên một loạt “màn đạn” (bình luận bay):

【Nam chính sắp bị bẽ mặt khi tỏ tình rồi, bắt đầu thấy đau lòng quá.】

【Hai nhân vật phụ độc ác này lại tới phá hoại, ngồi chờ nữ chính ra tay cứu vớt nam chính.】

【Cứ chờ đấy mà xem, sau này nam chính sẽ trở thành ông lớn trong giới công nghệ, đám người bắt nạt cậu ấy chẳng ai có kết cục tốt cả.】

Tim tôi bỗng hụt một nhịp, lập tức “quay xe”.

Tại chỗ mắng thẳng mặt bạn trai thiếu gia: “Chính là tôi chủ động theo đuổi cậu ấy đấy, các người còn dám nói bậy thử xem?!”

1

Không khí chợt im lặng vài phần.

Hứa Trạch nghênh ngang bước tới, một tay khoác lên vai tôi.

Trên mặt vẫn giữ nụ cười chế giễu.

“Được rồi, tôi biết là tôi bảo cậu cố tình tiếp cận thằng nhóc này, nên giờ cậu còn đang giận tôi.”

“Chẳng phải cá cược đã xong rồi sao, đừng giận dỗi với tôi nữa mà.”

“Ê này, mấy người thua cược kia, mau chóng chuyển tiền cho tôi đi nhé! Kéo dài cả tháng rồi đấy!”

Tôi còn chưa kịp trả lời.

Trong đám bạn bè ăn chơi của hắn đã có người bắt đầu than vãn, còn trừng mắt nhìn Giang Triết Thâm đầy tức tối.

Sắc hồng trên mặt Giang Triết Thâm lập tức biến mất, ngón tay siết chặt mép hộp cơm.

Cậu ấy nhìn tôi, trong mắt mang theo chờ mong.

Lại xen lẫn một chút sợ hãi.

Ánh mắt ấy, lập tức khiến Hứa Trạch nổi giận.

Hắn vung chân đá Giang Triết Thâm một cú.

Cậu ấy lảo đảo không vững, hộp cơm trong tay “bốp” một tiếng rơi xuống đất.

Món ăn tinh xảo rơi vãi đầy sàn, quần của Giang Triết Thâm cũng bị nước canh bắn ướt một mảng lớn.

“Nhìn cái bộ dạng này của cậu ta đi, bình thường thì ra vẻ coi thường người khác.”

“Kết quả vừa thấy gái xinh là không bước nổi nữa, đúng là thằng nghèo mơ mộng giữa ban ngày!”

Hứa Trạch nói cực kỳ khó nghe, đám người xung quanh cười ồ theo.

“Học bá cái gì, cũng không tự soi gương đi, một hoa khôi như Lâm Thi Thi sao có thể để mắt tới cậu?”

Hứa Trạch tiếp tục mỉa mai.

Ánh sáng trong mắt Giang Triết Thâm lập tức tắt ngúm, cậu ấy lại trở về dáng vẻ u ám như trước.

Lúc này, “màn đạn” trước mắt lại nhấp nháy liên tục.

【Trời ơi, nữ phụ sao không đi theo đúng kịch bản vậy!】

【Tình tiết này cũ quá rồi, chắc nữ phụ cũng chỉ chơi đùa thôi.】

【Ai bảo cô ta là bạch phú mỹ chứ, được nuông chiều từ bé, chắc chắn không để mắt đến nam chính thế kia đâu.】

Từng câu từng chữ của đám “màn đạn” khiến lòng tôi rối loạn.

Nhìn lại lần nữa, nó vẫn không ngừng hiện lên.

【Bọn họ cá cược với nhau, nữ phụ thua nên phải đưa cơm cho nam chính một tháng, có phải quá đáng quá không?】

【Nam chính thật tội nghiệp, còn tưởng là gặp được tình yêu đích thực.】

【Chẳng phải nữ phụ chỉ buột miệng nói chơi, cho nam chính một tia hy vọng rồi lại tự tay bóp nát hay sao?】

【Đúng vậy, mấy người không thấy ánh mắt tràn đầy mong chờ của cậu ấy lúc nãy bỗng chốc vụt tắt sao? Thật sự đau lòng chết mất!】

Tim tôi bỗng “thịch” một tiếng.

Chợt nhớ đến những lời mà “màn đạn” vừa nói khi nãy.

Nếu sau này Giang Triết Thâm thật sự trở thành đại nhân vật, thì bóp chết những vai phụ như chúng tôi chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Tôi lập tức bốc hỏa.

Hứa Trạch cái tên ngu ngốc này, đừng hòng kéo tôi xuống nước theo!

Tôi hất cánh tay Hứa Trạch ra, rồi trở tay tát cho hắn một cái.

Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn tôi như nhìn quái vật.

“Cậu bị điên à!”

Hứa Trạch ôm mặt, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Chính cậu mới điên ấy!”

“Lấy bạn học ra làm cược, cậu không thấy ghê tởm sao?”

“Tôi đưa cơm cho Giang Triết Thâm là muốn nhờ cậu ấy kèm học cho tôi, đừng có gây chuyện ở đây nữa!”

Tôi tức đến đỏ bừng cả mặt.

Những lời này là tôi bịa ra tại chỗ, trong lòng chẳng có chút tự tin nào.

Chỉ còn cách gào lên để áp đảo khí thế.

Sắc mặt Hứa Trạch lập tức sa sầm.

Bị tát trước mặt bao nhiêu người, hắn vô cùng khó chịu.

Vừa giơ tay định đánh tôi.

Thì đã bị Giang Triết Thâm chắn lại, cậu ấy kéo tôi chạy thẳng.

Chạy rất lâu, đến khi dừng lại thì lập tức hất tay tôi ra.

“Giang Triết Thâm, cậu đừng nghe Hứa Trạch nói bậy, được không?”

“Tôi vẫn sẽ tiếp tục mang cơm cho cậu mà!”

Giang Triết Thâm mặt lạnh như tiền, không nói một lời.

Cậu ấy xoay người đi thẳng về phía căng tin.

Tôi nghiến răng, đuổi theo cậu ấy.

“Hôm nay cơm bị đổ rồi, để tôi mời cậu ăn, dùng thẻ của tôi!”

“Hay là cậu vẫn thích cơm tôi nấu, vậy thì ngày mai tôi sẽ tiếp tục mang như thường.”

2

“Màn đạn” đồng loạt gào thét.

【Đừng cướp phần của nữ chính mà! Tôi còn đang mong chờ cảnh nữ chính đút cơm cho nam chính cơ mà!】

【Nữ phụ nghiện cá cược rồi à? Giờ không đến lượt cô nữa đâu nha! Tôi muốn xem nữ chính xuất hiện cơ!】

Tôi bám sát sau lưng Giang Triết Thâm.

Nhưng cậu ấy bỗng dừng lại, quay đầu nhìn tôi.

“Lâm Thi Thi, nếu cậu chơi đủ rồi thì đừng đến tìm tôi nữa, tôi không chơi nổi đâu.”

Tim tôi khẽ rung lên.

Biết chắc rằng cậu ấy đã bị tổn thương.

Đến căng tin.

Giang Triết Thâm mua hai cái bánh bao, thêm một bát canh miễn phí.

Rồi ngồi xuống, bắt đầu ăn tạm bợ.

“Cậu chỉ ăn mấy thứ này thôi à?”

Tôi nhìn, trong lòng có chút khó chịu.

Giang Triết Thâm khẽ cười cay đắng.

“Trước khi cậu đưa cơm cho tôi, tôi luôn ăn mấy thứ này.”

“Tôi sẽ coi như chẳng có gì thay đổi, cậu cũng coi như lời tỏ tình kia chưa từng tồn tại đi…”

Nước mắt tôi tuôn rơi như hạt đậu lăn dài xuống má.

Tôi uất ức lên tiếng.

“Có phải cậu chê tôi mang cơm cho cậu, đã thấy phiền tôi rồi đúng không?”

Giang Triết Thâm hé môi, định giải thích rằng không phải như vậy.

Nhưng lại bị tiếng nói luyên thuyên của tôi cắt ngang.

“Tôi biết mà, cậu nghe mấy lời khi nãy của bọn họ, nên nghĩ tôi cố tình tiếp cận cậu đúng không?”

“Hồi đó rõ ràng đã hẹn với nhau rồi mà! Tôi mang cơm cho cậu, cậu dạy tôi học. Giờ người ta chỉ nói vài câu là cậu muốn phủi sạch hết, cậu đúng là kẻ phụ lòng!”

“Còn cả lời tỏ tình kia nữa,cớ gì bắt tôi coi như chưa từng xảy ra? Hay là cậu thấy tôi không xứng với cậu?!”

Xung quanh bắt đầu có vài ánh mắt tò mò nhìn sang.

Giang Triết Thâm đành phải đưa tay bịt miệng tôi lại, mới chặn được chuỗi lời lẽ lộn xộn như pháo nổ của tôi.

Giọng cậu ấy trở nên nghèn nghẹn, yết hầu khẽ chuyển động.