Chương 1 - Cỏ Xuân Năm Sau Sẽ Xanh Tốt
[1/10]
1.
Phó Cảnh Nguyên nói hai câu nặng nề đó xong, liền rời đi mà không thèm ngoảnh lại.
Ta nằm trên giường, nghe được rành rọt những âm thanh bên ngoài, là một giọng nói quen thuộc, của một nữ tử.
“Nàng ấy ổn chứ? Có cần ta vào giải thích với nàng không?”
Phó Cảnh Nguyên có lẽ đã lắc đầu.
Còn Tô Ngọc Nghiên thì thở dài bất lực.
“Loại nữ nhân như nàng ấy, suốt ngày quanh quẩn nơi hậu trạch, trong đầu chỉ biết nghĩ tới chuyện tranh giành tình cảm, không tiếc nhảy xuống hồ chỉ để…
“Làm sao ta có thể khiến nàng ấy hiểu được, mấy năm này ta đã chứng kiến quá nhiều bão tuyết ở biên cương, khói bụi cô quạnh nơi đại mạc, từ lâu ta đã xanh xao như hoa cúc, làm gì còn hứng thú với tình yêu.”
“A Ngọc…”
Giọng nói của Phó Cảnh Nguyên run rẩy, như thể hắn không thể chịu nổi khi nghe tới câu cuối cùng.
Tiểu Lăng đang ở bên cạnh thổi thuốc cho ta, cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm nữa, nàng ấy đặt bát xuống, lao ra khỏi cửa.
“Ngươi còn dám nói mình xanh xao như hoa cúc. Ai lại biết đóng vai trà xanh như vậy ta? Giống như đêm qua phòng bị dột, ngươi nhất quyết không kêu người tới sửa, phải nhờ Tư Vương tới mới chịu cơ.”
“Sao vậy, là ngươi không có tiền thuê thợ mộc, hay là Vương gia chính là cái cây cổ thụ thành tinh? Để ngài ấy sửa phòng, sẽ không bị dột à?”
“Nhìn bộ dạng không phải người của ngươi, ta đoán ngươi chính là người làm dột phòng!”
“Tiểu Lăng…” Ta vùng vẫy đứng dậy: “Đừng nói nữa, quay lại đây.”
Tuy nhiên đã quá muộn, Phó Cảnh Nguyên đã tát nàng ấy một cái.
Tô Ngọc Nghiên giả bộ như đang ngăn cản hắn.
“Cảnh Nguyên, xin ngươi đừng kích động. Thời điểm ta đến Địch Quốc hoàn thân, so với bây giờ còn nhục nhã hơn nhiều. Sao ta phải để tâm tới lời của một nha hoàn như nàng ta chứ?”
“A Ngọc…”
Giọng nói của Phó Cảnh Nguyên khiến người ta thấy rõ, hắn là đang đau lòng.
Hắn không chịu nổi nữa, hét về phía cửa phòng ta:
“Lâu Tiêu! Quản tốt người của mình, nếu không lần sau ta sẽ cắ/t lưỡi nàng ta!”
2
Sau một hồi, tiểu Lăng hướng bóng lưng bọn hắn "Phi" một tiếng, một lần nữa tiến vào trong phòng ta.
"Lần sau đừng xúc động như vậy, nhất là thời điểm hiện tại ta không có cách nào bảo vệ ngươi." Hơi thở ta mong manh.
Tiểu Lăng nhu thuận gật đầu.
Nhưng ta minh bạch, nàng căn bản không để trong lòng.
Từ lúc ta bắt đầu xuyên đến thế giới này, tiểu Lăng ở bên cạnh ta.
Ta tính cách ôn hòa, nàng sợ ta ăn thiệt thòi, mới dần dần dưỡng thành hiện tại tính tình mạnh mẽ.
Lúc trước Phó Cảnh Nguyên yêu ai yêu cả đường đi, đi theo ta cùng một chỗ thiên vị nàng. Chỉ là hiện tại ...... haiiiiizzz.
Xem ra trước khi rời đi thế giới này, ta phải nhanh chút tìm nơi tốt đẹp cho tiểu Lăng.
Khi ta còn đang chìm trong suy nghỉ, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bát thuốc đen sì.
Chỉ là nghe được mùi ta đã nhịn không được nôn khan.
Tiểu Lăng ánh mắt vô cùng đau lòng.
"Tiểu thư ...." Từ ta cùng Phó Cảnh Nguyên có ngăn cách lên, nàng không nguyện ý gọi ta vương phi nữa .
"Thuốc này ngươi nhất định phải uống, coi như đang thương tâm, ngươi cũng không nên giày xéo thân thể của mình."
"Ta không phải ... Ọe."
03
Thế giới này ngoại trừ Phó Cảnh Nguyên, căn bản không ai biết thân phận ta.
Ta tự nhận không phải một người thông minh tuyệt đỉnh.
Nghĩ ở thời đại này hảo hảo sinh hoạt, biện pháp tốt nhất chính là ít làm náo động.
Không muốn ý đồ muốn dục tốc bất đạt, càng không có ý đồ cải biến lịch sử.
Bởi vậy, ta một bên cố gắng đóng vai đại tiểu thư phủ Thượng thư ôn hòa hữu lễ, một bên liều mạng tìm kiếm biện pháp trở về nhà.
Chỉ tiếc năm năm trôi qua, ta vẫn là bị vây ở chỗ này.
Khi thời điểm sau tuổi cập kê đến hôn sự...thời điểm ấy Phó Cảnh Nguyên đã là lựa chọn tốt nhất của ta.
Hắn vừa gặp đã yêu ta trong buổi tiệc. Mới đầu ta đối với hắn cũng không cảm thấy hứng thú, còn từng từ chối hắn vì thân phận hoàng tử, nói rằng ta không nghĩ sẽ tiến vào bên cuộc chiến tranh giành hoàng vị của hoàng thất. Kết quả Phó Cảnh Nguyên quay đầu liền tự xin đất phong, chỉ chờ cưới vợ, liền lập tức rời đi hoàng thành.
Tất cả mọi người nói hắn đối ta dùng tình sâu vô cùng. Chậm rãi, ta cũng không nhịn được bắt đầu lưu ý hắn.
Lại về sau, đại hôn ngày đó, Phó Cảnh Nguyên cầm tay của ta, kích động đến không ngừng run rẩy.
"Lấy được thê tử như Tiêu Tiêu, đời này không hối tiếc."
Đêm đó, chúng ta ôm thật chặt lấy nhau.
Sợi dây mà ta đã thắt chặt từ khi đến vương triều này dường như đang dần đứt quãng.
Ta nói cho Phó Cảnh Nguyên bí mật của ta.
Hắn sau khi nghe xong, phả rượu tại cổ của ta, cười đến vô cùng co quắp: "Vậy ta cần phải hảo hảo đối phu nhân, vạn nhất phu nhân thương tâm, đem ta vứt ở đây một mình cô đơn, ta chẳng phải là hối hận phát điên?"
Ta hung hăng vặn hắn một thanh: "Chàng biết thì tốt."
Hết thảy phảng phất đều tại hôm qua. Chỉ tiếc một
Cho tới hôm nay ta mới hiểu được. Phó Cảnh Nguyên chưa hề tin tưởng ta.
Chỉ là lúc trước hắn xem ta vì trân bảo, ta nói cái gì chính là cái đó. Mà bây giờ, tâm hắn đều đặt tại trên người Tô Ngọc Nghiên, tự nhiên cũng không có kiên nhẫn nghe ta "biên" nữa rồi.
04
Ta trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, rốt cục có thể xuống đất đi bộ.
Tiểu Lăng một mực một tấc cũng không rời cùng ở bên cạnh ta, sợ ta lại đi tìm chết.
Nhưng nàng không biết, ta chỉ là đang tìm kiếm biện pháp trở về. Tính đến trước đó, ta đã thử qua họa trận, treo cổ, đập đầu vào tường, nhảy hồ.
Rõ ràng lúc đó ta chỉ là không cẩn thận trượt cầu thang đã đến đây, làm sao đường trở về lại khó khăn như vậy đâu?
Tiểu Lăng không đành lòng nhìn tôi thở dài.
Nàng một tay kéo ta đến trước gương, vì ta trang điểm, sau đó cười tủm tỉm nói:
"Nhìn xem, thật đẹp a..! mấy ngày nay tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng, nhất định buồn bực đến hỏng, đợi lát muội sẽ đến nói nhà bếp, bửa trưa không ăn nơi này, trực tiếp đi thiện sảnh, thay đổi nơi ăn tỷ cũng có thể hít thở không khí trong lành."
Ta biết nàng muốn để ta vui vẻ, thế là ta ráng chống đỡ giương khóe môi, cùng với nàng ra khỏi cửa.
Hiện tại chính là mùa xuân. Lúc trước Phó Cảnh Nguyên biết ta yêu hoa, cả vườn đều trồng đầy hoa.
Hiện tại ngày xuân vừa đến, khắp nơi đều là hương hoa. Ta nhịn không được hướng vườn hoa mà đi.
Nơi đó,năm ngoái ta tự tay trồng một mảng lớn uất kim hương.
Nhưng mà, còn chưa đi tới nơi, ta liền xa xa nhìn thấy hai cái sọt to lớn. Bên trong tràn đầy uất kim hoàng. Ta sửng sốt một chút.
Tiểu Lăng đã vén tay áo lên, chuẩn bị xông đi vào đánh nhau.
Ta lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian giữ chặt nàng, đặt một ngón tay lên môi mình ra hiệu im lặng.
Trong phòng hoa giống như có người đang tán gẫu ⋯