Chương 2741 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2745
“Ôi, phu nhân đừng nói như vậy, phu nhân nói thế làm cháu thấy như mình đến đây để tố cáo vậy.” Mễ Tiểu Anh vội nói.
Ừm, không sai, thật sự là đang tố cáo đấy! Còn chưa có ai dám tỏ vẻ với Doãn Nhất Nặc ở trước mặt cô đâu đấy. Phương Oánh tính là cái mông gì. Không chỉnh đốn cô ta thì cô ta thật sự cho rằng mình là gà mái biến thành phượng hoàng à?
Mễ Tiểu Anh tôi đây là người cực kỳ bao che nhé!
Phòng Linh Linh nghiêm mặt nói: “Tiểu Anh, cháu yên tâm, dì chắc chắn sẽ không cho phép Phương Oánh tiến vào cửa lớn nhà họ Phạm dì, dì Phòng bảo đảm với cháu, dì nhất định sẽ xả giận cho Nhất Nặc!”
Mễ Tiểu Anh khẽ cười: “Dì Phòng, dì đã nói như vậy thì cháu còn nói gì nữa? Cháu biết dì bênh vực Nhất Nặc, nếu không chúng cháu sao có thể từ nhỏ đã thân thiết với dì như vậy chứ?”
Trước đó gọi là phu nhân, là lời khách sáo. Bây giờ gọi là dì Phòng, đó là thân thiết. Phòng Linh Linh cũng nghe ra được ý của Mễ Tiểu Anh, thầm thở phào nhẹ nhõm, bà ta biết Mễ Tiểu Anh đã bỏ qua chuyện này, không so đo nữa.
Nhưng mà Mễ Tiểu Anh lại nói.
“Dì Phòng, cháu có thể xử lý chuyện trong lòng của dì, một người ưu tú như giám đốc Phạm đừng nói cô gái xinh đẹp danh môn, cho dù là công chúa thì cũng xứng. Nếu không phải Nhất Nặc nhà cháu đã có tình cảm với cậu Cố Miểu thì cháu đã nghĩ đến chuyện làm mai, ghép họ thành đôi rồi. Chủ tịch nhà chúng cháu với phu nhân cũng xem trọng tổng giám đốc Phạm nhất, mỗi khi phu nhân nói với cháu rằng bà ấy cực kỳ thấy tiếc nuối về chuyện tổng giám đốc Phạm không thể thành con rể nhà mình, người đàn ông tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng khó mà kiếm được ạ.” Lời khen ngợi của Mễ Tiểu Anh khiến khóe miệng Phòng phu nhân không nhịn được mà phải nhếch lên.
Con trai mình mình tự khen không có ý nghĩa, người khác khen mới có ý nghĩa.
Mễ Tiểu Anh chuyển đề tài câu chuyện: “Chỉ có thể nói không có ai hoàn hảo, tổng giám đốc Phạm hoàn hảo như vậy mà cũng có lúc cẩn thận mấy cũng có sơ sót, chỉ có thể oán trách dì Phòng dạy dỗ quá thành công, giáo dục tổng giám đốc Phạm quá mức ưu tú, vừa lịch sự vừa dịu dàng lại còn biết săn sóc, ai mà không nhắm đến người đàn ông như vậy? Cho nên bên cạnh có một ít ruồi muỗi cũng là chuyện bình thường.”
Phòng Linh Linh càng vui hơn.
Mễ Tiểu Anh dùng giọng điệu oán trách khen ngợi Phạm Ngọ Lăng, điều này càng khiến người ta phải mở cờ trong bụng hơn so với những lời tán thưởng bình thường.
Phòng Linh Linh lại bắt đầu cảm thấy tiếc nuối, cô gái tốt như Mễ Tiểu Anh mà lại bị Cố Hề Hề dự tính từ sớm rồi, nếu không bà ta mà lấy được cô gái như này về nhà chuyện vô cùng tốt.
“Ôi, phu nhân đừng nói như vậy, phu nhân nói thế làm cháu thấy như mình đến đây để tố cáo vậy.” Mễ Tiểu Anh vội nói.
Ừm, không sai, thật sự là đang tố cáo đấy! Còn chưa có ai dám tỏ vẻ với Doãn Nhất Nặc ở trước mặt cô đâu đấy. Phương Oánh tính là cái mông gì. Không chỉnh đốn cô ta thì cô ta thật sự cho rằng mình là gà mái biến thành phượng hoàng à?
Mễ Tiểu Anh tôi đây là người cực kỳ bao che nhé!
Phòng Linh Linh nghiêm mặt nói: “Tiểu Anh, cháu yên tâm, dì chắc chắn sẽ không cho phép Phương Oánh tiến vào cửa lớn nhà họ Phạm dì, dì Phòng bảo đảm với cháu, dì nhất định sẽ xả giận cho Nhất Nặc!”
Mễ Tiểu Anh khẽ cười: “Dì Phòng, dì đã nói như vậy thì cháu còn nói gì nữa? Cháu biết dì bênh vực Nhất Nặc, nếu không chúng cháu sao có thể từ nhỏ đã thân thiết với dì như vậy chứ?”
Trước đó gọi là phu nhân, là lời khách sáo. Bây giờ gọi là dì Phòng, đó là thân thiết. Phòng Linh Linh cũng nghe ra được ý của Mễ Tiểu Anh, thầm thở phào nhẹ nhõm, bà ta biết Mễ Tiểu Anh đã bỏ qua chuyện này, không so đo nữa.
Nhưng mà Mễ Tiểu Anh lại nói.
“Dì Phòng, cháu có thể xử lý chuyện trong lòng của dì, một người ưu tú như giám đốc Phạm đừng nói cô gái xinh đẹp danh môn, cho dù là công chúa thì cũng xứng. Nếu không phải Nhất Nặc nhà cháu đã có tình cảm với cậu Cố Miểu thì cháu đã nghĩ đến chuyện làm mai, ghép họ thành đôi rồi. Chủ tịch nhà chúng cháu với phu nhân cũng xem trọng tổng giám đốc Phạm nhất, mỗi khi phu nhân nói với cháu rằng bà ấy cực kỳ thấy tiếc nuối về chuyện tổng giám đốc Phạm không thể thành con rể nhà mình, người đàn ông tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng khó mà kiếm được ạ.” Lời khen ngợi của Mễ Tiểu Anh khiến khóe miệng Phòng phu nhân không nhịn được mà phải nhếch lên.
Con trai mình mình tự khen không có ý nghĩa, người khác khen mới có ý nghĩa.
Mễ Tiểu Anh chuyển đề tài câu chuyện: “Chỉ có thể nói không có ai hoàn hảo, tổng giám đốc Phạm hoàn hảo như vậy mà cũng có lúc cẩn thận mấy cũng có sơ sót, chỉ có thể oán trách dì Phòng dạy dỗ quá thành công, giáo dục tổng giám đốc Phạm quá mức ưu tú, vừa lịch sự vừa dịu dàng lại còn biết săn sóc, ai mà không nhắm đến người đàn ông như vậy? Cho nên bên cạnh có một ít ruồi muỗi cũng là chuyện bình thường.”
Phòng Linh Linh càng vui hơn.
Mễ Tiểu Anh dùng giọng điệu oán trách khen ngợi Phạm Ngọ Lăng, điều này càng khiến người ta phải mở cờ trong bụng hơn so với những lời tán thưởng bình thường.
Phòng Linh Linh lại bắt đầu cảm thấy tiếc nuối, cô gái tốt như Mễ Tiểu Anh mà lại bị Cố Hề Hề dự tính từ sớm rồi, nếu không bà ta mà lấy được cô gái như này về nhà chuyện vô cùng tốt.