Chương 2738 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2742
Nói xong, ba người ha ha cười lớn. Đây vốn dĩ chỉ là nói đùa, nhưng không khéo hết lần này tới lần khác lại bị Phương Oánh vừa chạy tới nghe được.
Phương Oánh không nghe thấy câu trước, chỉ nghe thấy câu cuối cùng: “Tôi không lấy được người của cô nên trông thèm chút không được sao?”
Phương Oánh cho rằng người Phạm Ngọ Lăng nói là Doãn Nhất Nặc, sắc mặt biến đổi ngay tại trận.
Phương Oánh không để ý Phạm Ngọ Lăng đang bàn bạc về tiến độ phát triển của con chip với Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh, tức giận xông qua, nắm lấy cánh tay của Phạm Ngọ Lăng, nước mắt lưng tròng nhìn Doãn Nhất Nặc: “Cô chủ Doãn, nếu cô đã không thích học trưởng thì tại sao cô vẫn cứ kéo lấy học trưởng không buông vậy chứ? Tôi biết tôi không thân phận cao quý như cô, cũng không thủ đoạn khéo đưa đẩy như cô, càng không có bản lĩnh nhiều như cô, nhưng tìm cảm tôi đối với học trưởng một chút cũng không kém người khác. Cô đã đồng ý sẽ không quấn quít lấy học trưởng, vì sao cô phải nói ra những lời như vậy chứ?”
Doãn Nhất Nặc cảm thấy lỗ tai mình nhất định điếc rồi. Phương Oánh đang nói gì vậy hả! Cô và Phạm Ngọ Lăng cùng thành lập công ty, bọn họ đang bàn công việc ở đây, có cái gì không đúng sao?
Nụ cười trên mặt Mễ Tiểu Anh lập tức nhạt đi một chút, cô liếc Phạm Ngọ Lăng.
Phạm Ngọ Lăng này về năng lực nghiệp vụ thật sự không có gì để nói, làm người cũng đủ dịu dàng lịch sự, nhưng là quá mức lịch sự, dịu dàng. Thế cho nên lại nhìn không ra đóa hoa trắng nhỏ Phương Oánh này tâm tư thâm trầm đến mức nào.
Không nói đêm nay là sân nhà của Mễ Tiểu Anh, cho dù là sân khách thì cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai vu tội cho Đoãn Nhất Nặc.
Mễ Tiểu Anh cau mày, nói: “Phương Oánh, cô cũng không thèm hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà đã ập tới vu tội cho Nhất Nặc, hành động thế này của cô gọi là phỉ báng đấy.”
Phương Oánh nhìn Mễ Tiểu Ạnh, bĩu môi nói: “Trợ lý Mễ, tôi đã từ chức khỏi Vũ Lan, tôi đã không còn là nhân viên của tập đoàn tài chính Doãn thị nữa, cho nên xin đừng dùng giọng điệu cấp trên nói chuyện với tôi được không?”
Mễ Tiểu Anh tức hóa cười, nói: “Vậy tôi dùng thái độ chủ nhân nói chuyện với khách hỏi cô một câu, vừa rồi câu cô chất vấn Nhất Nặc quấn quít lấy tổng giám đốc Phạm là có ý gì? Cô ở đâu nhìn thấy Nhất Nặc quấn quít lấy tổng giám đốc Phạm? Nguyên tắc tối thiểu nhất của người trưởng thành là phải chịu trách nhiệm lời nói của mình! Cô có thể chịu trách nhiệm cho ngôn luận vừa rồi của mịn không? Nếu có thể chịu trách nhiệm vậy tôi có thể tố cô tội phỉ báng không? Bởi vì từ đầu đến cuối Nhất nặc đều không có làm ra bất kỳ chuyện gì không phù hợp quy tắc cả! Cô thích tổng giám đốc Phạm đến thế nào đó là chuyện của cô, không hề có chút liên quan đến chúng tôi. Nhưng cô ghen tuông, tùy tiện vu oan tội danh cho người khác thì nó có liên quan đến chúng tôi rồi! Cô có tin bây giờ tôi bảo đoàn luật sư khởi tố cô không?”
Sắc mặt tái nhợt Phương Oánh vì bị Mễ Tiểu Anh trách móc, bất lực nhìn về phía Phạm Ngọ Lăng: “Học trưởng…”
Phạm Ngọ Lăng cũng xấu hổ, anh ta không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Nói xong, ba người ha ha cười lớn. Đây vốn dĩ chỉ là nói đùa, nhưng không khéo hết lần này tới lần khác lại bị Phương Oánh vừa chạy tới nghe được.
Phương Oánh không nghe thấy câu trước, chỉ nghe thấy câu cuối cùng: “Tôi không lấy được người của cô nên trông thèm chút không được sao?”
Phương Oánh cho rằng người Phạm Ngọ Lăng nói là Doãn Nhất Nặc, sắc mặt biến đổi ngay tại trận.
Phương Oánh không để ý Phạm Ngọ Lăng đang bàn bạc về tiến độ phát triển của con chip với Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh, tức giận xông qua, nắm lấy cánh tay của Phạm Ngọ Lăng, nước mắt lưng tròng nhìn Doãn Nhất Nặc: “Cô chủ Doãn, nếu cô đã không thích học trưởng thì tại sao cô vẫn cứ kéo lấy học trưởng không buông vậy chứ? Tôi biết tôi không thân phận cao quý như cô, cũng không thủ đoạn khéo đưa đẩy như cô, càng không có bản lĩnh nhiều như cô, nhưng tìm cảm tôi đối với học trưởng một chút cũng không kém người khác. Cô đã đồng ý sẽ không quấn quít lấy học trưởng, vì sao cô phải nói ra những lời như vậy chứ?”
Doãn Nhất Nặc cảm thấy lỗ tai mình nhất định điếc rồi. Phương Oánh đang nói gì vậy hả! Cô và Phạm Ngọ Lăng cùng thành lập công ty, bọn họ đang bàn công việc ở đây, có cái gì không đúng sao?
Nụ cười trên mặt Mễ Tiểu Anh lập tức nhạt đi một chút, cô liếc Phạm Ngọ Lăng.
Phạm Ngọ Lăng này về năng lực nghiệp vụ thật sự không có gì để nói, làm người cũng đủ dịu dàng lịch sự, nhưng là quá mức lịch sự, dịu dàng. Thế cho nên lại nhìn không ra đóa hoa trắng nhỏ Phương Oánh này tâm tư thâm trầm đến mức nào.
Không nói đêm nay là sân nhà của Mễ Tiểu Anh, cho dù là sân khách thì cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai vu tội cho Đoãn Nhất Nặc.
Mễ Tiểu Anh cau mày, nói: “Phương Oánh, cô cũng không thèm hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà đã ập tới vu tội cho Nhất Nặc, hành động thế này của cô gọi là phỉ báng đấy.”
Phương Oánh nhìn Mễ Tiểu Ạnh, bĩu môi nói: “Trợ lý Mễ, tôi đã từ chức khỏi Vũ Lan, tôi đã không còn là nhân viên của tập đoàn tài chính Doãn thị nữa, cho nên xin đừng dùng giọng điệu cấp trên nói chuyện với tôi được không?”
Mễ Tiểu Anh tức hóa cười, nói: “Vậy tôi dùng thái độ chủ nhân nói chuyện với khách hỏi cô một câu, vừa rồi câu cô chất vấn Nhất Nặc quấn quít lấy tổng giám đốc Phạm là có ý gì? Cô ở đâu nhìn thấy Nhất Nặc quấn quít lấy tổng giám đốc Phạm? Nguyên tắc tối thiểu nhất của người trưởng thành là phải chịu trách nhiệm lời nói của mình! Cô có thể chịu trách nhiệm cho ngôn luận vừa rồi của mịn không? Nếu có thể chịu trách nhiệm vậy tôi có thể tố cô tội phỉ báng không? Bởi vì từ đầu đến cuối Nhất nặc đều không có làm ra bất kỳ chuyện gì không phù hợp quy tắc cả! Cô thích tổng giám đốc Phạm đến thế nào đó là chuyện của cô, không hề có chút liên quan đến chúng tôi. Nhưng cô ghen tuông, tùy tiện vu oan tội danh cho người khác thì nó có liên quan đến chúng tôi rồi! Cô có tin bây giờ tôi bảo đoàn luật sư khởi tố cô không?”
Sắc mặt tái nhợt Phương Oánh vì bị Mễ Tiểu Anh trách móc, bất lực nhìn về phía Phạm Ngọ Lăng: “Học trưởng…”
Phạm Ngọ Lăng cũng xấu hổ, anh ta không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.