Chương 2685 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2686
Đại công tử nhà họ Trương thở phào một hơi, nói: “Chẳng qua chỉ là chút sắt vớ vẩn, có thực sự quan trọng như những gì đám người kia nói ư? Không phải bọn họ lấy ra để qua loa lấy lệ với cậu chứ?”
Người kia nói: “Đại công tử, những thứ đó là tam công tử hao công tổn sức đưa đến, chắc chắn là có đạo lý của ông ta. Chúng ta vẫn đừng nên phá hủy quy tắc thì hơn.”
Đại công tử khinh thường hừ một tiếng, nói: “Chú ấy quen giả thần giả quỷ rồi. Thôi bỏ đi, chúng ta cũng đi xem thử, xem xem rốt cuộc là thứ gì.”
“Cái này…” Người kia hơi do dự một chút: “Hiện giờ ngài chưa chính thức lấy được quyền quản lý, lúc này đi có phải…”
“Vị trí này thuộc về tôi như ván đã đóng thuyền, cho dù không phải tôi thì cũng là con trai tôi. Cái này với tôi có gì khác nhau chứ?” Đại công tử phất tay áo nói: “Chỉ đi xem trước một chút, có thể làm sao?”
“Vâng vâng, ngài nói đúng.” Người kia vội vàng nịnh nọt: “Mời ngài đi bên này.”
Mễ Tiểu Anh lập tức nằm sấp xuống sau tượng thần nhìn xuống bên dưới. Chỉ thấy đại công tử nhà họ Trương và người đàn ông mặc đồ xanh đang đi về bức tường bên phải tượng thần. Người đàn ông mặc đồ xanh kia quỳ xuống đất, không biết sờ đến cái gì liền nhẹ nhàng ấn một cái. Mặt đất bằng phẳng cạch một tiếng đột nhiên lõm xuống, lộ ra một con đường lát bằng phiến đá thông xuống bên dưới.
Mễ Tiểu Anh nhìn chằm chằm vào vị trí kia. Chẳng trách cô tìm thế nào cũng không tìm thấy, thì ra là giấu ở dưới lòng đất. Thật đúng là thiết kế hay. Cô đã đi qua đi lại quan sát mặt đất mấy lần nhưng đều không phát hiện chỗ bên đó có cơ quan. Rốt cuộc là ẩn giấu thế nào được?
Ngay lúc này, người đàn ông mặc đồ xanh kia đứng dậy, nói với đại công tử: “Bên dưới chỗ này có một cái cửa, cần quyền hạn của ngài. Ừm… chính là cần vân tay của ngài mới có thể mở ra được.”
Đại công tử nhà họ Trương vui mừng gật đầu: “Chẳng trách ông cụ lại để tôi cho dấu vân tay, thì ra là dùng ở chỗ này. Đi, qua đó xem xem!”
“Vâng.”
Hai người rất nhanh đã men theo con đường kia đi xuống dưới. Ước chừng khoảng hơn nửa tiếng, hai người họ mới theo đường cũ trở về. Đại công tử vốn trên mặt còn tràn đẩy vẻ khinh thường thì lúc này sắc mặt trầm mặc như bưng, chắc là đã nhìn thấy thứ đồ kia.
“Đi thôi.” Đại công tử nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định miếu thần không có người nào mới nói với người đàn ông mặc đồ xanh: “Đừng nói với người khác là tôi từng đến đây.”
“Vâng.” Sau khi tiễn đại công tử đi, lúc này người đàn ông mặc đồ xanh lại trở về xác định xem cơ quan đã khóa chưa, sau đó mới rời đi.
Đợi bọn họ vừa đi, Mễ Tiểu Anh nghiêng người từ phía sau tượng thần ra, nhẹ chân nhẹ tay đi đến chỗ vừa mới lộ ra cơ quan kia, cẩn thận xoa qua lại tìm kiếm. Đột nhiên, hoa văn trên một viên gạch khiến cô dừng lại một chút. Hoa văn trên viên gạch này hình như không giống với những viên bên cạnh lắm. Chẳng lẽ…
Mễ Tiểu Anh đưa tay ấn mạnh một cái. Sau đó cô lập tức nằm sấp xuống đất cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên dưới lòng đất. Cạch cạch cạch! Có tiếng cơ quan vang lên.
Đại công tử nhà họ Trương thở phào một hơi, nói: “Chẳng qua chỉ là chút sắt vớ vẩn, có thực sự quan trọng như những gì đám người kia nói ư? Không phải bọn họ lấy ra để qua loa lấy lệ với cậu chứ?”
Người kia nói: “Đại công tử, những thứ đó là tam công tử hao công tổn sức đưa đến, chắc chắn là có đạo lý của ông ta. Chúng ta vẫn đừng nên phá hủy quy tắc thì hơn.”
Đại công tử khinh thường hừ một tiếng, nói: “Chú ấy quen giả thần giả quỷ rồi. Thôi bỏ đi, chúng ta cũng đi xem thử, xem xem rốt cuộc là thứ gì.”
“Cái này…” Người kia hơi do dự một chút: “Hiện giờ ngài chưa chính thức lấy được quyền quản lý, lúc này đi có phải…”
“Vị trí này thuộc về tôi như ván đã đóng thuyền, cho dù không phải tôi thì cũng là con trai tôi. Cái này với tôi có gì khác nhau chứ?” Đại công tử phất tay áo nói: “Chỉ đi xem trước một chút, có thể làm sao?”
“Vâng vâng, ngài nói đúng.” Người kia vội vàng nịnh nọt: “Mời ngài đi bên này.”
Mễ Tiểu Anh lập tức nằm sấp xuống sau tượng thần nhìn xuống bên dưới. Chỉ thấy đại công tử nhà họ Trương và người đàn ông mặc đồ xanh đang đi về bức tường bên phải tượng thần. Người đàn ông mặc đồ xanh kia quỳ xuống đất, không biết sờ đến cái gì liền nhẹ nhàng ấn một cái. Mặt đất bằng phẳng cạch một tiếng đột nhiên lõm xuống, lộ ra một con đường lát bằng phiến đá thông xuống bên dưới.
Mễ Tiểu Anh nhìn chằm chằm vào vị trí kia. Chẳng trách cô tìm thế nào cũng không tìm thấy, thì ra là giấu ở dưới lòng đất. Thật đúng là thiết kế hay. Cô đã đi qua đi lại quan sát mặt đất mấy lần nhưng đều không phát hiện chỗ bên đó có cơ quan. Rốt cuộc là ẩn giấu thế nào được?
Ngay lúc này, người đàn ông mặc đồ xanh kia đứng dậy, nói với đại công tử: “Bên dưới chỗ này có một cái cửa, cần quyền hạn của ngài. Ừm… chính là cần vân tay của ngài mới có thể mở ra được.”
Đại công tử nhà họ Trương vui mừng gật đầu: “Chẳng trách ông cụ lại để tôi cho dấu vân tay, thì ra là dùng ở chỗ này. Đi, qua đó xem xem!”
“Vâng.”
Hai người rất nhanh đã men theo con đường kia đi xuống dưới. Ước chừng khoảng hơn nửa tiếng, hai người họ mới theo đường cũ trở về. Đại công tử vốn trên mặt còn tràn đẩy vẻ khinh thường thì lúc này sắc mặt trầm mặc như bưng, chắc là đã nhìn thấy thứ đồ kia.
“Đi thôi.” Đại công tử nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định miếu thần không có người nào mới nói với người đàn ông mặc đồ xanh: “Đừng nói với người khác là tôi từng đến đây.”
“Vâng.” Sau khi tiễn đại công tử đi, lúc này người đàn ông mặc đồ xanh lại trở về xác định xem cơ quan đã khóa chưa, sau đó mới rời đi.
Đợi bọn họ vừa đi, Mễ Tiểu Anh nghiêng người từ phía sau tượng thần ra, nhẹ chân nhẹ tay đi đến chỗ vừa mới lộ ra cơ quan kia, cẩn thận xoa qua lại tìm kiếm. Đột nhiên, hoa văn trên một viên gạch khiến cô dừng lại một chút. Hoa văn trên viên gạch này hình như không giống với những viên bên cạnh lắm. Chẳng lẽ…
Mễ Tiểu Anh đưa tay ấn mạnh một cái. Sau đó cô lập tức nằm sấp xuống đất cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên dưới lòng đất. Cạch cạch cạch! Có tiếng cơ quan vang lên.