Chương 2650 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2651
“Đúng.” Mễ Tiểu Anh nói: “Tôi kêu anh ấy mang cho tôi một ít trứng vịt muối. Tôi thấy hôm nay cậu chủ ăn không ngon, cho nên muốn làm vài món thanh đạm để cậu chủ điều chỉnh khẩu vị.”
Lúc này cậu lớn nhà họ Trương mới lờ mờ lộ ra một nụ cười nói: “Cô thật là có tâm. Sống ở đây có quen không?”
Mễ Tiểu Anh lập tức đáp: “Cậu chủ chăm sóc tốt, đương nhiên là không có chuyện không quen rồi. Cám ơn cậu chủ.”
Ánh mắt cậu lớn nhà họ Trương dán vào trên mặt Mễ Tiểu Anh.
Dù đã lấy chồng và là một người phụ nữ có gia đình, không son phấn, để mặt mộc nhưng đôi lông mày thanh tú và khí chất nổi bật vẫn khiến anh ta không thể rời mắt.
Anh ta cảm thấy chán ngán khi nhìn những người phụ nữ trong thị trấn. Vẫn là một người phụ nữ như thế này lại hấp dẫn hơn.
Tay trái cậu lớn nhà họ trương đặt ở phía sau lưng, vô thức nắn vuốt, như thể đăng nắn vuốt gò má của người phụ nữ nhỏ bé này.
Thấy người bên kia nhìn mình chằm chằm, Mễ Tiểu Anh nắm chặt lưng hỏi: “Cậu chủ còn có yêu cầu gì khác không?”
“Đun sôi vài xô nước và mang nó đến phòng của tôi.” Cậu lớn nhà họ trương nói.
Mễ Tiểu Anh khẽ nhíu mắt. Tên đàn ông thối tha này đang muốn làm gì?
“Cậu chủ, tôi chỉ là đầu bếp, làm một số việc lao động chân tay cũng không sao, nhưng công việc trong phòng là của Song Hoàn…” Mễ Tiểu Anh nhắc nhở anh ta.
“Song Hoàn còn có việc khác, cô đi đun cho tôi.” Cậu lớn nhà họ Trương không chút nghi ngờ nói.
Hôm nay, anh ta hạ quyết tâm ăn bông hoa anh đào nhỏ xinh quyến rũ này.
Cậu lớn nhà họ Trương nói xong liền xoay người rời đi.
Mễ Tiểu Anh cười lạnh một tiếng.
Hừ, đúng là không thể chịu đựng được cuộc sống này mà, lại dám áp đặt với cô ta.
Mễ Tiểu Anh cũng không phải loại người nhẫn nhục chịu đựng, xoay người đi vào phòng bếp nhỏ, cố ý nói lớn: “Không biết Thục Hoàn đi đâu, cậu chủ muốn lấy nước đi tắm cũng không tìm được.”
Những người khác trong phòng bếp nhỏ lập tức vểnh tai: “Cậu chủ muốn nước?”
Mễ Tiểu Anh cộc cằn nói: “Đúng vậy, một mình tôi không thể xách nhiều nước như vậy được.”
Lúc này, một cô bé mặc đồ vải dệt thủ công đi tới nói: “Chị Cố, giờ em cũng đang không còn việc gì nữa, để em giúp chị xách nước qua đó.”
“Được.” Mễ Tiểu Anh nhìn cô nhóc này, nhìn thấy ánh mắt cô nhóc muốn né tránh, mang tai đỏ lên, liền biết đây là một cô bé không biết thân biết phận, còn đang nghĩ cách muốn với tới cậu lớn nhà họ Trương.
Vừa hay cô ta vẫn còn đang rất bực bội, nếu cô nhóc này đã sẵn sàng chủ động xách nước qua đó, vậy thì không khách khí nữa.
“Đúng.” Mễ Tiểu Anh nói: “Tôi kêu anh ấy mang cho tôi một ít trứng vịt muối. Tôi thấy hôm nay cậu chủ ăn không ngon, cho nên muốn làm vài món thanh đạm để cậu chủ điều chỉnh khẩu vị.”
Lúc này cậu lớn nhà họ Trương mới lờ mờ lộ ra một nụ cười nói: “Cô thật là có tâm. Sống ở đây có quen không?”
Mễ Tiểu Anh lập tức đáp: “Cậu chủ chăm sóc tốt, đương nhiên là không có chuyện không quen rồi. Cám ơn cậu chủ.”
Ánh mắt cậu lớn nhà họ Trương dán vào trên mặt Mễ Tiểu Anh.
Dù đã lấy chồng và là một người phụ nữ có gia đình, không son phấn, để mặt mộc nhưng đôi lông mày thanh tú và khí chất nổi bật vẫn khiến anh ta không thể rời mắt.
Anh ta cảm thấy chán ngán khi nhìn những người phụ nữ trong thị trấn. Vẫn là một người phụ nữ như thế này lại hấp dẫn hơn.
Tay trái cậu lớn nhà họ trương đặt ở phía sau lưng, vô thức nắn vuốt, như thể đăng nắn vuốt gò má của người phụ nữ nhỏ bé này.
Thấy người bên kia nhìn mình chằm chằm, Mễ Tiểu Anh nắm chặt lưng hỏi: “Cậu chủ còn có yêu cầu gì khác không?”
“Đun sôi vài xô nước và mang nó đến phòng của tôi.” Cậu lớn nhà họ trương nói.
Mễ Tiểu Anh khẽ nhíu mắt. Tên đàn ông thối tha này đang muốn làm gì?
“Cậu chủ, tôi chỉ là đầu bếp, làm một số việc lao động chân tay cũng không sao, nhưng công việc trong phòng là của Song Hoàn…” Mễ Tiểu Anh nhắc nhở anh ta.
“Song Hoàn còn có việc khác, cô đi đun cho tôi.” Cậu lớn nhà họ Trương không chút nghi ngờ nói.
Hôm nay, anh ta hạ quyết tâm ăn bông hoa anh đào nhỏ xinh quyến rũ này.
Cậu lớn nhà họ Trương nói xong liền xoay người rời đi.
Mễ Tiểu Anh cười lạnh một tiếng.
Hừ, đúng là không thể chịu đựng được cuộc sống này mà, lại dám áp đặt với cô ta.
Mễ Tiểu Anh cũng không phải loại người nhẫn nhục chịu đựng, xoay người đi vào phòng bếp nhỏ, cố ý nói lớn: “Không biết Thục Hoàn đi đâu, cậu chủ muốn lấy nước đi tắm cũng không tìm được.”
Những người khác trong phòng bếp nhỏ lập tức vểnh tai: “Cậu chủ muốn nước?”
Mễ Tiểu Anh cộc cằn nói: “Đúng vậy, một mình tôi không thể xách nhiều nước như vậy được.”
Lúc này, một cô bé mặc đồ vải dệt thủ công đi tới nói: “Chị Cố, giờ em cũng đang không còn việc gì nữa, để em giúp chị xách nước qua đó.”
“Được.” Mễ Tiểu Anh nhìn cô nhóc này, nhìn thấy ánh mắt cô nhóc muốn né tránh, mang tai đỏ lên, liền biết đây là một cô bé không biết thân biết phận, còn đang nghĩ cách muốn với tới cậu lớn nhà họ Trương.
Vừa hay cô ta vẫn còn đang rất bực bội, nếu cô nhóc này đã sẵn sàng chủ động xách nước qua đó, vậy thì không khách khí nữa.