Chương 2632 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 2633

Cảnh Thiếu Hoài và Doãn Nhất Nặc nhíu mày. Nếu được như vậy, hẳn là rất có giá trị.

Chẳng lẽ nói, lần này bọn họ đến đây còn có chuyện vui bất ngờ ư? Lại một bí mật nữa đang chờ được khám phá.

Ngay khi Cảnh Thiếu Hoài và ba người họ đang cần mẫn làm việc ở thị trấn Lục Thần bí ẩn này, thế giới bên ngoài vẫn thật tuyệt vời như cũ. Chỉ là có người không thể ngồi yên nữa rồi.

Hôm đó, Cố Miểu trực tiếp chặn đường đi của Doãn Ngự Hàm ở cửa công ty: “Doãn Ngự Hàm, rốt cuộc Nhất Nặc đã đi đâu? Trước đó nói là đi lên vùng núi kia làm nông, nhưng anh đi hỏi rồi, không hề có ai ở đó cả. Có phải em đem cô ấy giấu đi đâu rồi không?”

Doãn Ngự Hàm nhìn anh ta với vẻ mặt tôi không biết gì cả và nói: “Những lời này cũng thú vị đấy. Nhất Nặc không còn là một đứa trẻ nữa. Cậu ấy cũng là một trong những cổ đông của công ty. Chẳng lẽ Nhất Nặc đi đâu làm gì cũng phải báo cáo trước với em hay sao?”

Cố Miểu kìm lại sự tức giận của mình và nói: “Doãn Ngự Hàm, anh biết em đang bực anh nhưng bây giờ không phải là lúc để giân dỗi. Nhỡ đâu Nhất Nặc gặp phải nguy hiểm gì…”

“Vậy thì có liên quan gì đến anh? Hai người đã hủy hôn rồi, không còn là quan hệ vợ chồng chưa cưới nữa.” Doãn Ngự Hàm cắt ngang lời nói của Cố Miểu: “Nếu cần lo lắng thì đó cũng là chuyện của nhà em, không phải sao?”

“Được, cứ coi như là anh và Nhất Nặc không còn là vợ chồng chưa cưới, nhưng bọn anh dù gì cũng chơi với nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, tình cảm này thì vẫn còn chứ? Dù gì anh cũng được mẹ một tay nuôi dưỡng, anh còn theo họ của mẹ. Lẽ nào anh hỏi thăm một câu cũng không có quyền hay sao?” Đôi mắt của Cố Miểu hơi đỏ lên, thực sự lo lắng.

Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh lặng lẽ biến mất không một động tĩnh gì. Một khi biến mất là biệt tăm cả một tháng trời.

Ngoại trừ người biết rõ sự tình thì ai mà không lo lắng?

Có Miểu đã rất hỏi nhiều người, nhưng không ai nói cho anh ta biết sự thật.

Cho dù đó là Mộc Tử Việt hay Mặc Ngữ, những người có cùng lập trường đều chọn cách giả ngu, hỏi gì cũng giả như không biết.

Đó là lý do tại sao Cố Miểu lo lắng, trực tiếp đến đây để chặn đường Doãn Ngự Hàm.

Theo lý mà nói, Cố Miểu cũng là một trong những cổ đông của tập đoàn Doãn Thị, Doãn Nhất Nặc có hành động gì anh ta không thể nào lại không biết được.

Thế mà, hành động lần này lại giấu tất cả mọi cổ đông, ngoại trừ tổng giám đốc Doãn Ngự Hàm ra thì không ai biết.

Doãn Ngự Hàm đưa tài liệu trong tay cho Khuê Sinh, vẫy vẫy tay bảo đám người Khuê Sinh rời đi, sau đó mới trả lời: “Cố Miểu, nếu Nhất Nặc đã không muốn gặp anh thì hà cớ gì anh cứ phải dây dưa đau khổ như vậy? Anh không thể cho phép con bé đi ra ngoài giải tỏa tâm trạng một chút hay sao? Về phần nguy hiểm anh đề cập, anh nghĩ có khả năng đó không? Nhất Nặc và anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh lẽ nào còn không biết con bé giỏi võ đến thế nào, không biết con bé có bao nhiêu bảo vệ, vệ sĩ ở xung quanh ư? Trên đời này không có ai dám làm gì con gái của tập đoàn Doãn Thị. Em hoàn toàn tự tin về điều này.”

“Ngự Hàm, anh…” Cố Miểu vẫn còn muốn nói, nhưng Doãn Ngự Hàm không còn muốn nghe nữa.

“Có phải anh nghĩ rằng Nhất Nặc đã không chọn Phạm Ngọ Lăng, không chọn Cao Thiên, không chọn Nghiêm Thi Lang nên anh vẫn còn có cơ hội không?” Doãn Ngự Hàm chỉ ra vấn đề một cách sắc sảo.