Chương 2627 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 2628

Cô gái tên Thảo lắc đầu nói: “Con gái không được đi học. Con trai thì không phải ai cũng được đi học, ngoại trừ nhà trưởng thôn thì chẳng có ai đi học được cả. Đi học tốn kém lắm. Giấy, bút, mực đều tiêu tốn rất nhiều tiền, ở nhà không cung cấp nổi. ”

Doãn Nhất Nặc hỏi: “Đắt lắm à?”

“Đắt lắm. Học sinh của toàn thị trấn đều phải đến học ở trường tư thục của nhà họ Trương, tiền học phí hàng năm tốn mất mấy nghìn. Trừ nhà trưởng thôn ra, không ai có thể có nhiều tiền như vậy.” Cô gái tên Thảo thì thào nói.

Doãn Nhất Nặc ngạc nhiên. Cô ta đã hiểu rõ mức thu nhập trung bình của người dân nơi đây.

Sản lượng trên mỗi mẫu đất trừ đi giá thành và phần tự tiêu dùng, có thể đổi được khoảng một nghìn tiền mặt.

Mỗi hộ gia đình có từ hai mươi đến ba mươi mẫu đất canh tác. Trung bình, các trang trại của tầng lớp thượng lưu và các trang trại hạng thấp tạo ra lợi nhuận ròng hàng năm khoảng hai mươi nghìn đến ba mươi nghìn. Nhưng họ phải tiêu tốn rất nhiều tiền để mua muối và đường cần thiết cho cuộc sống.

Ở thế giới bên ngoài, giá muối ăn một đồng mua được một gói muối ăn, ở đây giá bán lên tới năm mươi đồng.

Điều này có nghĩa là sau khi trừ đi hai mươi nghìn đến ba mười nghìn nhân dân tệ cho các nhu cầu thiết yếu hàng ngày, hầu như không còn lại gì.

Hơn nữa ở đây lại rất đông con, nhà nào cũng phải dành dụm để cưới vợ, sinh con, vì vậy không ai muốn tốn quá nhiều tiền cho việc học.

Dù sao học xong cũng phải về làm nông, chẳng thà cứ làm nông luôn cho rồi.

Cô gái tên Thảo nắm lấy bím tóc nói: “Anh Cố, anh biết đọc chữ, hoàn toàn có thể lên thị trấn để kiếm việc làm. Tiền công mỗi tháng đều rất cao.”

Doãn Nhất Nặc phản ứng ngay lập tức.

Đúng rồi, mình có thể đến thị trấn để nghe ngóng tin tức, chưa biết chừng còn có thể làm rõ được bí mật của thị trấn này sớm hơn.

Doãn Nhất Nặc cười nói: “Tôi đây không phải là người mới đến hay sao? Chắc người ta chẳng muốn tuyển người lạ như tôi đâu.”

Cô gái tên Thảo gật đầu: “Điều này cũng đúng, cũng phải xem có cơ hội hay không. Đúng rồi, anh Cố, em muốn tìm một mẫu thêu, anh có thể viết cho em vài chữ để làm mẫu thêu cho em được không?”

“Được, không có vấn đề gì.” Doãn Nhất Nặc gật đầu và nở một nụ cười.

Nói về chuyện viết chữ thì dù là Doãn Nhất Nặc, Mễ Tiểu Anh hay Cảnh Thiếu Hoài đều không thành vấn đề. Học viện quý tộc San Diego có cả lớp học thư pháp, sao chép thư pháp là một khóa học bắt buộc.

Khi Doãn Nhất Nặc và cô gái tên Thảo tán phét chuyện phiếm, những người xung quanh cũng tò mò tiến đến và hỏi: “Anh Cố biết đọc biết viết chữ à? Anh có thể viết một bức thư giúp tôi được không? Vợ của tôi sắp sinh con rồi, tôi không thể rời đi dù là nửa bước. Tôi không có cách nào thông báo với người thân của mình cả. Anh giúp tôi viết một bức thư, nhờ người khác gửi giúp là được.”

Doãn Nhất Nặc dừng lại một chút. A, cái thế giới chết tiệt này. Đây là thế giới không có điện thoại di động và internet.