Chương 2623 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2624
“Chú ơi, đây là một chút quà nhỏ, cám ơn ngày hôm qua chú đã cho cháu vay đồ ăn.”
“Bà ơi, đây là món bánh ngọt do chính con làm, bà ăn thử nhé. Cám ơn bà đã hướng dẫn con dọn dẹp sân ngày hôm qua.”
…
Mễ Tiểu Anh khéo ăn khéo nói, lại còn đem quà đến tặng hết nhà này đến nhà khác, rồi thì cái gì mà đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, há miệng mắc quai.
Sau một hồi lôi kéo làm quen như vậy, những người xung quanh coi như đều đã nhận ra khuôn mặt của họ.
Những người đó lúc đầu còn ngượng ngùng không nhận quà, nhưng thấy Mễ Tiểu Anh là thật lòng muốn tặng nên bọn họ đều nhận lấy.
Ngoại trừ hai gia đình chanh chua, ngoa ngoắt nhận quà xong vẫn mặt mày khó chịu ra thì những người khác đều khá tốt và đều hoan nghênh bọn họ đến.
Vào buổi trưa, trưởng làng đến và mang theo chứng từ mua bán đất của khoanh đất ba mẫu mà Cảnh Thiếu Hoài mua: “Gia đình nhà cậu Cảnh à, đây là chứng từ mua bán đất, mọi người nhận lấy đi.”
Cảnh Thiếu Hoài nhanh chóng cầm lấy và xem kỹ lại. Chứng từ mua bán đất là bản mực in có đóng dấu đỏ, phông chữ là tiếng Trung phồn thể.
Hiển nhiên cho thấy về phương diện chữ viết thì ở đây vẫn chưa được móc nối với thế giới bên ngoài.
Cũng đúng, ở đây người được đi học rất ít, chữ viết có được móc nối hay không đều chẳng có ý nghĩa gì.
“Ối ối, làm phiền trưởng làng rồi. Ông vào nhà ngồi nghỉ ngơi chút đã.” Cảnh Thiếu Hoài nhiệt tình chào hỏi.
Trưởng làng xua tay nói: “Không cần đâu, tôi còn có việc phải làm. Nếu như mọi người đã định cư ở làng Lý Gia này rồi thì mọi người cũng là người của làng Lý Gia, cần gì cứ lên tiếng.”
“Vâng, vâng, nhất định rồi ạ.” Cảnh Thiếu Hoài vô cùng hiểu lễ nghĩa, liền đưa một hộp kẹo vào tay trưởng làng: “Cái này là cho các em trai, em gái ăn cho vui miệng ạ.”
Nhìn thấy đó là một túi kẹo, vẻ mặt nghiêm túc của trưởng làng đột nhiên nở nụ cười, giả bộ từ chối hai lần: “Cậu đừng khách sáo như vậy.”
“Trưởng làng nói gì thế, cháu rất có cảm tình với các em trai em gái, cho nên cháu muốn cho các em được ăn ngon.” Cảnh Thiếu Hoài lập tức nói một cách thành thực: “Cha mẹ cháu chỉ sinh được hai người con là chị gái với cháu và đã qua đời cách đây vài năm. Cháu thậm chí ngay cả cơ hội muốn có một đứa em cũng không còn nữa. Chỉ là khi nhìn thấy các em ấy, cháu cảm thấy giống như mình có một mối quan hệ đặc biệt với các em. Cũng không phải là thứ gì đáng tiền, ông còn khách sáo nữa thì cháu sẽ lo sợ, lần sau sẽ không dám tới nhờ cả ông chuyện gì nữa.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ nhận.” Trưởng làng vui vẻ nhận lấy túi kẹo rồi vui vẻ ra về.
Cảnh Thiếu Hoài vỗ vỗ tay đi về, trong lòng thầm nghĩ, giá cả ở đây cũng thật là kỳ lạ.
Gói kẹo đá này ở bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi tệ, thế mà ở đây cần thấp nhất là hai trăm tệ. Số tiền đó có thể mua được hai khoanh đất rồi ấy chứ.
“Chú ơi, đây là một chút quà nhỏ, cám ơn ngày hôm qua chú đã cho cháu vay đồ ăn.”
“Bà ơi, đây là món bánh ngọt do chính con làm, bà ăn thử nhé. Cám ơn bà đã hướng dẫn con dọn dẹp sân ngày hôm qua.”
…
Mễ Tiểu Anh khéo ăn khéo nói, lại còn đem quà đến tặng hết nhà này đến nhà khác, rồi thì cái gì mà đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, há miệng mắc quai.
Sau một hồi lôi kéo làm quen như vậy, những người xung quanh coi như đều đã nhận ra khuôn mặt của họ.
Những người đó lúc đầu còn ngượng ngùng không nhận quà, nhưng thấy Mễ Tiểu Anh là thật lòng muốn tặng nên bọn họ đều nhận lấy.
Ngoại trừ hai gia đình chanh chua, ngoa ngoắt nhận quà xong vẫn mặt mày khó chịu ra thì những người khác đều khá tốt và đều hoan nghênh bọn họ đến.
Vào buổi trưa, trưởng làng đến và mang theo chứng từ mua bán đất của khoanh đất ba mẫu mà Cảnh Thiếu Hoài mua: “Gia đình nhà cậu Cảnh à, đây là chứng từ mua bán đất, mọi người nhận lấy đi.”
Cảnh Thiếu Hoài nhanh chóng cầm lấy và xem kỹ lại. Chứng từ mua bán đất là bản mực in có đóng dấu đỏ, phông chữ là tiếng Trung phồn thể.
Hiển nhiên cho thấy về phương diện chữ viết thì ở đây vẫn chưa được móc nối với thế giới bên ngoài.
Cũng đúng, ở đây người được đi học rất ít, chữ viết có được móc nối hay không đều chẳng có ý nghĩa gì.
“Ối ối, làm phiền trưởng làng rồi. Ông vào nhà ngồi nghỉ ngơi chút đã.” Cảnh Thiếu Hoài nhiệt tình chào hỏi.
Trưởng làng xua tay nói: “Không cần đâu, tôi còn có việc phải làm. Nếu như mọi người đã định cư ở làng Lý Gia này rồi thì mọi người cũng là người của làng Lý Gia, cần gì cứ lên tiếng.”
“Vâng, vâng, nhất định rồi ạ.” Cảnh Thiếu Hoài vô cùng hiểu lễ nghĩa, liền đưa một hộp kẹo vào tay trưởng làng: “Cái này là cho các em trai, em gái ăn cho vui miệng ạ.”
Nhìn thấy đó là một túi kẹo, vẻ mặt nghiêm túc của trưởng làng đột nhiên nở nụ cười, giả bộ từ chối hai lần: “Cậu đừng khách sáo như vậy.”
“Trưởng làng nói gì thế, cháu rất có cảm tình với các em trai em gái, cho nên cháu muốn cho các em được ăn ngon.” Cảnh Thiếu Hoài lập tức nói một cách thành thực: “Cha mẹ cháu chỉ sinh được hai người con là chị gái với cháu và đã qua đời cách đây vài năm. Cháu thậm chí ngay cả cơ hội muốn có một đứa em cũng không còn nữa. Chỉ là khi nhìn thấy các em ấy, cháu cảm thấy giống như mình có một mối quan hệ đặc biệt với các em. Cũng không phải là thứ gì đáng tiền, ông còn khách sáo nữa thì cháu sẽ lo sợ, lần sau sẽ không dám tới nhờ cả ông chuyện gì nữa.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ nhận.” Trưởng làng vui vẻ nhận lấy túi kẹo rồi vui vẻ ra về.
Cảnh Thiếu Hoài vỗ vỗ tay đi về, trong lòng thầm nghĩ, giá cả ở đây cũng thật là kỳ lạ.
Gói kẹo đá này ở bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi tệ, thế mà ở đây cần thấp nhất là hai trăm tệ. Số tiền đó có thể mua được hai khoanh đất rồi ấy chứ.