Chương 2607 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 2608

Vừa nói xong đã có người kéo cửa khoang ra, Doãn Nhất Nặc xoay người nhảy xuống dưới. Mễ Tiểu Anh cũng đi qua, hít sâu một hơi, thả người nhảy xuống.

Cảnh Thiếu Hoài không dám kì kèo nữa cũng chạy qua, điều chỉnh trang bị xong sau đó cũng nhảy xuống.

Doãn Ngự Hàm lưu luyến lượn một vòng trong không trung sau đó yên lặng trở về, con đường sau này ba người phải tự mình đi rồi.

Đây không phải lần đầu Doãn Nhất Nặc nhảy dù, nhưng nhảy xuống vùng núi nguyên thủy như thế này lại là lần đầu tiên.

Cảm nhận được gió lớn ập vào người khiến tâm trạng cô bình tĩnh lạ thường.

Tới một độ cao thích hợp thì lập tức mở dù ra, điều chỉnh phương hướng chậm rãi hạ xuống đất. Lúc tiếp đất cô lăn một vòng sau đó xác định đã an toàn mới đứng lên, cởi dây an toàn ra.

Doãn Nhất Nặc quan sát hoàn cảnh xung quanh, đây là một mảnh ruộng trồng lúa mạch. Lúa mạch vụ mùa xuân chỉ cao nửa mét, cây nào cây nấy rũ rượi không có sức sống. Trừ bỏ một vòng đất ở ngoài còn lại đều trụi lủi, có lẽ chưa đến mùa vụ.

Còn phải qua một tháng nữa mới có thể thấy được mặt đất phủ xanh. Một tháng này chính là thời gian để bọn họ giảm xóc.

Doãn Nhất Nặc gấp dù nhảy gọn gàng cất vào túi, giơ tay lên nhìn giờ và phương hướng. Đây là đồng hồ quân dụng sử dụng ngoài trời chịu chấn động và không thấm nước, tích hợp la bàn và đo được nhiệt độ, độ ẩm. Rất thích hợp đem đi dã ngoại.

Doãn Nhất Nặc nhanh chóng xác định được phương hướng, đeo ba lô lên đi đến địa điểm tập hợp. Chỗ mỗi người đáp đất đều đã được tính toán, khoảng cách đến địa điểm tập hợp cũng không xa.

Hơn nữa địa thế vùng núi này cao thấp khác nhau nhưng vì là nơi có người sinh sống cho nên đường cũng không quá khó đi, hơn một tiếng sau Doãn Nhất Nặc đã tới nơi tập hợp.

Doãn Nhất Nặc vừa đến đã thấy Cảnh Thiếu Hoài và Mễ Tiểu Anh cũng đã tới rồi, hai người đang kiểm kê vật tư.

“Yo, chuẩn bị đầy đủ rồi.” Cảnh Thiếu Hoài cười hì hì nói: “Thế này thì yên tâm được rồi, dù chúng ta có lê lết cũng có thể lê lết một năm lận!”

Mễ Tiểu Anh kiểm kê rau dưa khô và lương khô đóng gói, nói:: “Đây là đường lui cuối cùng của chúng ta, nếu gặp nguy hiểm có thể trốn vào đây, dựa vào chỗ đồ ăn và nước này cũng đủ chống đỡ đợi người tới cứu. Nhưng nếu có thể thì không cần đến vẫn hơn, mùi vị của mấy thứ này cũng không hấp dẫn cho lắm.”

Doãn Nhất Nặc ném ba lô xuống đất nhìn hoàn cảnh xung quanh, phát hiện hang động giữa núi này là chỗ ở của công nhân. Hang không lớn lắm, chỉ khoảng hơn ba trăm mét vuông, bên trong thông gió khô ráo, có máy phát điện. Vị trí rất kín đáo nếu không tìm kỹ thì không dễ bị phát hiện.

“Chúng ta bàn bạc hành trình kết tiếp đi.” Doãn Nhất Nặc kéo một cái ghế ngồi xuống nói: “Chúng ta đột nhiên xuất hiện chắc chắn sẽ khiến dân bản xứ cảnh giác, bọn họ bài ngoại là chắc chắn rồi, chúng ta phải nghĩ cách hòa nhập vào, những lý do đã nghĩ ra trước đó vẫn còn chưa đủ chặt chẽ.”

Mễ Tiểu Anh cũng kéo ghế lại ngồi xuống nói: “Chị cũng cảm thấy vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó, Thiếu hoài cậu nói xem?”

Cảnh Thiếu Hoài vân vê danh sách trong tay, nói: “Em có ý này, hai người nghe thử xem.”