Chương 2596 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2597
Hôm nay là cuối năm, cô lại phải đón giao thừa một mình ở cái nơi hẻo lánh chim không thèm ị này, muốn về nhà quá đi thôi!
Bên kia, Cảnh Thiếu Hoài cũng được nghỉ lễ cho phép về nhà ăn tết!
Tưởng rằng mình có thể vui vẻ mấy ngày, không ngờ tết nhất đến nơi vẫn bị cha hắn gọi qua dạy bảo.
“Ba tìm con có việc gì thế?” Cảnh Thiếu Hoài lo sợ bất an đi qua, sau đó liều mạng nhớ lại mình có làm ra chuyện gì sai trái hay không?
“Ngồi.” Cảnh Dung chỉ ghế sofa đối diện nói.
“Vâng.” Cảnh Thiếu Hoài cẩn thận ngồi xuống, khó hiểu nhìn cha mình, không biết ông ấy muốn làm gì đây.
“Nửa năm này con đi học làm nông cảm thấy thế nào?” Cảnh Dung hỏi.
Chuông cảnh báo trong đầu Cảnh Thiếu Hoài kêu lên.
Hả?
Có cần hỏi một câu chết chóc vậy không ba?
Nếu mình nói học rất tốt thì lỡ như ông kêu mình tiếp tục đi trồng lúa thì sao, hắn không muốn làm nông dân đâu, hắn ngán tận cổ rồi!
Nhưng nếu nói học không tốt thì nhỡ bị cha mắng là thất trách thì sao?
Ôi mẹ, mẹ ơi mẹ đang ở đâu, mau về cứu con trai mẹ đi!
“Cha… hỏi chuyện này có gì không ạ?” Cảnh Thiếu Hoài cảm thấy mình đang ngồi trên đống lửa: “Có gì cha cứ nói thẳng ra luôn đi ạ!”
Cảnh Dung tức giận trừng thằng con: “Con đấy… học được nửa phần điềm tĩnh của Ngự Hàm thì cha đỡ lo biết chừng nào.”
“Ài, không nói cái này, rốt cuộc cha muốn nói gì hả?” Cảnh Thiếu Hoài nói: “Nửa năm qua ngày nào con cũng bị anh Ngự Hàm bắt học làm nông, còn không phải là kế hoạch của cha sao?”
“Không được sao?” Cảnh Dung trừng mắt nhìn hắn.
“Được được được, chỉ là con muốn hỏi vì sao cha lại kêu con đi trồng lúa chứ, nhà chúng ta cũng không nghèo đến nổi con phải đi trồng lúa mới có gạo ăn đâu chứ?” Cảnh Thiếu Hoài tỏ ra thông minh chạy sang bóp vai cho cha mình: “Thật ra con đã nghi ngờ rồi, lúc đầu anh Ngự Hàm kêu tất cả mọi người đi làm nông nói là bởi vì xuất hiện một tổ chức chuyên đi làm hại các thiếu gia. Nhưng sau đó mọi người không học nữa chỉ có con vẫn phải tiếp tục, hơn nữa còn là học không tốt thì không được, lúc đó con đã nghĩ nhất định có liên quan tới Cố Miểu. Con hỏi mấy lần nhưng anh Ngự Hàm không nói gì nên con đoán còn có ẩn tình. Hôm nay cha gọi con tới hỏi chuyện này có phải là muốn nói chuyện đó không?”
Cảnh Dung cho hắn một ánh mắt khen ngợi cho sự cảnh giác và nhạy bén : “Thấy vậy mà cũng thông minh.”
Hôm nay là cuối năm, cô lại phải đón giao thừa một mình ở cái nơi hẻo lánh chim không thèm ị này, muốn về nhà quá đi thôi!
Bên kia, Cảnh Thiếu Hoài cũng được nghỉ lễ cho phép về nhà ăn tết!
Tưởng rằng mình có thể vui vẻ mấy ngày, không ngờ tết nhất đến nơi vẫn bị cha hắn gọi qua dạy bảo.
“Ba tìm con có việc gì thế?” Cảnh Thiếu Hoài lo sợ bất an đi qua, sau đó liều mạng nhớ lại mình có làm ra chuyện gì sai trái hay không?
“Ngồi.” Cảnh Dung chỉ ghế sofa đối diện nói.
“Vâng.” Cảnh Thiếu Hoài cẩn thận ngồi xuống, khó hiểu nhìn cha mình, không biết ông ấy muốn làm gì đây.
“Nửa năm này con đi học làm nông cảm thấy thế nào?” Cảnh Dung hỏi.
Chuông cảnh báo trong đầu Cảnh Thiếu Hoài kêu lên.
Hả?
Có cần hỏi một câu chết chóc vậy không ba?
Nếu mình nói học rất tốt thì lỡ như ông kêu mình tiếp tục đi trồng lúa thì sao, hắn không muốn làm nông dân đâu, hắn ngán tận cổ rồi!
Nhưng nếu nói học không tốt thì nhỡ bị cha mắng là thất trách thì sao?
Ôi mẹ, mẹ ơi mẹ đang ở đâu, mau về cứu con trai mẹ đi!
“Cha… hỏi chuyện này có gì không ạ?” Cảnh Thiếu Hoài cảm thấy mình đang ngồi trên đống lửa: “Có gì cha cứ nói thẳng ra luôn đi ạ!”
Cảnh Dung tức giận trừng thằng con: “Con đấy… học được nửa phần điềm tĩnh của Ngự Hàm thì cha đỡ lo biết chừng nào.”
“Ài, không nói cái này, rốt cuộc cha muốn nói gì hả?” Cảnh Thiếu Hoài nói: “Nửa năm qua ngày nào con cũng bị anh Ngự Hàm bắt học làm nông, còn không phải là kế hoạch của cha sao?”
“Không được sao?” Cảnh Dung trừng mắt nhìn hắn.
“Được được được, chỉ là con muốn hỏi vì sao cha lại kêu con đi trồng lúa chứ, nhà chúng ta cũng không nghèo đến nổi con phải đi trồng lúa mới có gạo ăn đâu chứ?” Cảnh Thiếu Hoài tỏ ra thông minh chạy sang bóp vai cho cha mình: “Thật ra con đã nghi ngờ rồi, lúc đầu anh Ngự Hàm kêu tất cả mọi người đi làm nông nói là bởi vì xuất hiện một tổ chức chuyên đi làm hại các thiếu gia. Nhưng sau đó mọi người không học nữa chỉ có con vẫn phải tiếp tục, hơn nữa còn là học không tốt thì không được, lúc đó con đã nghĩ nhất định có liên quan tới Cố Miểu. Con hỏi mấy lần nhưng anh Ngự Hàm không nói gì nên con đoán còn có ẩn tình. Hôm nay cha gọi con tới hỏi chuyện này có phải là muốn nói chuyện đó không?”
Cảnh Dung cho hắn một ánh mắt khen ngợi cho sự cảnh giác và nhạy bén : “Thấy vậy mà cũng thông minh.”