Chương 2591 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 2592

Tuy Doãn Nhất Nặc biết Mễ Tiểu Anh nói đúng nhưng vẫn cứng miệng: “Hừ, em thấy anh ta muốn lười biếng mà thôi không liên quan tới hạng mục kia đâu! Em mới ngồi họp hội đồng quản trị nghe chưa đầy một lỗ tai đã bị kêu chạy đi, còn lại phải để chị chủ trì.”

Hôm đó có một công ty dưới tay Doãn Nhất Nặc xuất hiện sai lầm nghiêm trọng khiến cô không thể không lập tức chạy qua xử lý.

Mễ Tiểu Anh không hề nhân nhượng để ai ngồi vào vị trí Doãn Nhất Nặc mà thay cô chủ trì cuộc họp hội đồng quản trị, cho nên cô đối với hạng mục này của Doãn Ngự Hàm có cái biết cái không.

“Là thế này, thật ra là năm rồi Ngự Hàm và Cố Miểu để ý một mảnh đất vùng núi. Lần này không phải vì tài nguyên, mà là đánh chủ ý vào phương diện đường bộ. Muốn làm đường thì cần phải quy hoạch tuyến đường, trùng hợp trong tuyến đường quy hoạch có một đoạn đi qua một vùng mộ tổ tiên của người dân. Muốn khai quật mộ tổ tiên của người ta không phải là đang động thổ trên đầu thái tuế sao? Nhưng nếu vòng qua vùng núi kia thì phải đi qua nội thành, mà muốn sửa lại đường thì không cần nói cũng biết là phải tốn kém bao nhiêu, dự toán sau khi đánh giá là khoảng mười tỷ, nếu vậy tính ra lợi nhuận của hạng mục này chia ra chẳng còn được bao nhiêu, đám hội đồng quản trị làm sao chấp nhận con số đó? Cho nên chuyện quan trọng nhất là làm sao thuyết phục người dân ở đó chuyển đi.” Mễ Tiểu Anh giải thích.

“Chị đang nói hạng mục GF-112?” Doãn Nhất Nặc lập tức phản ứng lại, nói: “Hạng mục đi bên kia?”

“Đúng vậy, chính là hạng mục đó, giai đoạn đầu đã rót vào rất nhiều vốn, nhà họ Doãn chúng ta cùng với nhà họ Cảnh, nhà họ Mặc hợp tác mỗi bên xuất hơn hai mươi tỷ, kế tiếp còn phải đầu tư thêm. Tài chính đều đã đổ vào giai đoạn trước rồi sao có thể thất bại trong gang tấc?”

Mễ Tiểu Anh gật đầu: “Lúc đầu quy hoạch cũng không biết vùng núi kia có người sinh sống, cứ tưởng là khu không người. Kết quả lúc xây dựng thực địa mới phát hiện ở bên kia có mấy ngàn người sống lánh đời không ra ngoài, đến giờ vẫn dừng lại ở thời đại làm nông bằng cày cuốc.”

“Hả? Thời đại nào rồi làm nông vẫn còn dùng cày? Thảo nào anh em kêu Thiếu Hoài học dùng trâu cày ruộng.” Doãn Nhất Nặc kinh ngạc kêu lên: “Đúng là không thể tưởng tượng nổi, sao họ không muốn đi ra ngoài, thế giới bên ngoài không tốt sao?”

“Chúng ta cảm thấy thế giới bên ngoài tốt nhưng đối họ thì nơi đây tràn ngập nguy hiểm và những điều không xác định, nơi họ đời đời sinh sống mới là nơi an toàn nhất. Huống hồ, khu mộ tổ tiên ở nơi đó không biết chôn bao nhiêu người nhà của họ, dời mộ tổ tiên theo phong thuỷ thì chính là chuyện xấu nhất, cho nên không ít người phản đối.” Mễ Tiểu Anh nói.

“Cho nên anh em và Cố Miểu muốn họ tự đi khỏi đó.” Doãn Nhất Nặc bình tĩnh phân tích: “Nhưng thủ đoạn cứng rắn tuyệt đối không được, nên muốn tác động từ bên trong khiến họ tự mình bỏ núi. Vậy cuối cùng sắp xếp thế nào?”

“Cố Miểu đã liên hệ với lãnh đạo địa phương, sẽ phân một khu vực khác để làm thôn mới. Tập đoàn tài chính Doãn thị sẽ bỏ vốn giúp tu sửa thôn làm nhà ở, đường đi, cung cấp công cụ làm nông hiện đại. Nhưng mà…” Mễ Tiểu Anh thở dài: “Bọn họ vậy mà lại không đồng ý.”

“Phần lớn người không đồng ý chắc là người lớn tuổi phải không?” Doãn Nhất Nặc nói: “Người trẻ tuổi ắt hẳn là hướng về thế giới bên ngoài.”

“Đúng vậy.” Mễ Tiểu Anh gật đầu: “Đây chính là chỗ khó, người lớn tuổi mềm cứng đều không được, nói lý lẽ không nghe, cứng rắn cũng không được.”