Chương 2585 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2586
“Diễn cái gì?”
Mễ Tiểu Anh nhấp một ngụm trà, chậm rì rì nói: “Tôi tìm hai người trốn sau bụi cây trong vườn hoa, chờ Nghiêm Thi Lãng đi hái hoa thì bàn tán đến những người xem mắt, sau đó cố tình đề cập đến tình cảnh xấu hổ của Nghiêm Thi Lãng cùng với thái độ của nhà họ Doãn. Có lẽ bây giờ Nghiêm Thi Lãng đang trốn ở trong phòng khóc nhè đấy!”
Vừa nghe nói Nghiêm Thi Lãng đang khóc nhè, Doãn Nhất Nặc lập tức đứng lên.
“Em xem em kìa, chính bởi vì em như vậy mới khiến Nghiêm Thi Lãng suy nghĩ nhiều đấy.” Mễ Tiểu Anh chỉ Doãn Nhất Nặc nói: “Không phải em lại quên hắn là đàn ông không phải con gái rồi chứ?”
Doãn Nhất Nặc ngượng ngùng nói: “Đúng là… mỗi lần em nghĩ tới bộ dáng của hắn đều tự động biến hắn thành nữ.”
Mễ Tiểu Anh dùng vẻ mặt thấy nhưng không thể trách nhìn cô.
“Được rồi, em thua!” Doãn Nhất Nặc suy sụp ngồi xuống, nói: “Vậy chị nói làm sao mới tốt giờ?”
“Chỉ mình chị nói chắc chắn em không phục, để chị kêu những người khác tới cùng phân tích nào.” Mễ Tiểu Anh nói xong lấy di động, gửi tin nhắn thoại vào nhóm: “Thiếu Hoài, mấy người các cậu đến đây, chị đang ở nhà Nhất Nặc.”
Rất nhanh đám Cảnh Thiếu Hoài đã trả lời lại tin nhắn thoại: “Được, đến ngay!”
Một lúc sau cả bọn đã cười hì hì xuất hiện trước nhà Doãn Nhất Nặc.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy lẵng hoa ở trên bàn.
Cảnh Thiếu Hoài còn trêu ghẹo: “Ôi Nặc, cậu muốn làm phò mã của công chúa đấy à?”
Những người khác tuy không nói gì nhưng đều là một bộ dạng xem náo nhiệt.
Không ai thật sự cho rằng Doãn Nhất Nặc và Nghiêm Thi Lãng sẽ ở bên nhau.
Đúng vậy.
Mấy người bọn họ dù là muốn xem náo nhiệt, đùa giỡn, thậm chí còn tổ chức cá cược với nhau, nhưng trong lòng họ thật ra đều rất rõ ràng Doãn Nhất Nặc chọn ai cũng sẽ không chọn Nghiêm Thi Lãng.
Mễ Tiểu Anh nói với Doãn Nhất Nặc: “Sau đây em đừng nói gì cả, chỉ cần nghe là được.”
Doãn Nhất Nặc làm động tác kéo khóe miệng rồi ngồi yên một bên.
Cảnh Thiếu Hoài là người đầu tiên phản ứng lại: “Chị Tiểu Anh, có chuyện gì thế? Nặc làm sao vậy?”
Mễ Tiểu Anh nói: “Mọi người ngồi xuống đi, chị có vài câu muốn hỏi, phải trả lời thật lòng đấy.”
“Vâng.” Mặc Ngữ, Mặc Thuyết ngoan ngoãn ngồi trên sofa hai người.
Mộc Tử Việt và Thượng Tiểu Cẩn ngồi đối diện Mặc Ngữ, Mặc Thuyết.
Doãn Ngự Trinh bị Cảnh Thiếu Hoài kéo xuống ngồi cạnh Doãn Nhất Nặc.
“Chị Tiểu Anh, chuyện gì vậy?” Mộc Tử Việt hỏi: “Liên quan tới Nghiêm Thi Lãng?”
Mễ Tiểu Anh cho Mộc Tử Việt một ánh mắt tán thưởng, tuy hắn ít nói nhưng lại rất thấu hiểu sự đời, chịu chơi nhưng cũng chịu được cô đơn.
“Diễn cái gì?”
Mễ Tiểu Anh nhấp một ngụm trà, chậm rì rì nói: “Tôi tìm hai người trốn sau bụi cây trong vườn hoa, chờ Nghiêm Thi Lãng đi hái hoa thì bàn tán đến những người xem mắt, sau đó cố tình đề cập đến tình cảnh xấu hổ của Nghiêm Thi Lãng cùng với thái độ của nhà họ Doãn. Có lẽ bây giờ Nghiêm Thi Lãng đang trốn ở trong phòng khóc nhè đấy!”
Vừa nghe nói Nghiêm Thi Lãng đang khóc nhè, Doãn Nhất Nặc lập tức đứng lên.
“Em xem em kìa, chính bởi vì em như vậy mới khiến Nghiêm Thi Lãng suy nghĩ nhiều đấy.” Mễ Tiểu Anh chỉ Doãn Nhất Nặc nói: “Không phải em lại quên hắn là đàn ông không phải con gái rồi chứ?”
Doãn Nhất Nặc ngượng ngùng nói: “Đúng là… mỗi lần em nghĩ tới bộ dáng của hắn đều tự động biến hắn thành nữ.”
Mễ Tiểu Anh dùng vẻ mặt thấy nhưng không thể trách nhìn cô.
“Được rồi, em thua!” Doãn Nhất Nặc suy sụp ngồi xuống, nói: “Vậy chị nói làm sao mới tốt giờ?”
“Chỉ mình chị nói chắc chắn em không phục, để chị kêu những người khác tới cùng phân tích nào.” Mễ Tiểu Anh nói xong lấy di động, gửi tin nhắn thoại vào nhóm: “Thiếu Hoài, mấy người các cậu đến đây, chị đang ở nhà Nhất Nặc.”
Rất nhanh đám Cảnh Thiếu Hoài đã trả lời lại tin nhắn thoại: “Được, đến ngay!”
Một lúc sau cả bọn đã cười hì hì xuất hiện trước nhà Doãn Nhất Nặc.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy lẵng hoa ở trên bàn.
Cảnh Thiếu Hoài còn trêu ghẹo: “Ôi Nặc, cậu muốn làm phò mã của công chúa đấy à?”
Những người khác tuy không nói gì nhưng đều là một bộ dạng xem náo nhiệt.
Không ai thật sự cho rằng Doãn Nhất Nặc và Nghiêm Thi Lãng sẽ ở bên nhau.
Đúng vậy.
Mấy người bọn họ dù là muốn xem náo nhiệt, đùa giỡn, thậm chí còn tổ chức cá cược với nhau, nhưng trong lòng họ thật ra đều rất rõ ràng Doãn Nhất Nặc chọn ai cũng sẽ không chọn Nghiêm Thi Lãng.
Mễ Tiểu Anh nói với Doãn Nhất Nặc: “Sau đây em đừng nói gì cả, chỉ cần nghe là được.”
Doãn Nhất Nặc làm động tác kéo khóe miệng rồi ngồi yên một bên.
Cảnh Thiếu Hoài là người đầu tiên phản ứng lại: “Chị Tiểu Anh, có chuyện gì thế? Nặc làm sao vậy?”
Mễ Tiểu Anh nói: “Mọi người ngồi xuống đi, chị có vài câu muốn hỏi, phải trả lời thật lòng đấy.”
“Vâng.” Mặc Ngữ, Mặc Thuyết ngoan ngoãn ngồi trên sofa hai người.
Mộc Tử Việt và Thượng Tiểu Cẩn ngồi đối diện Mặc Ngữ, Mặc Thuyết.
Doãn Ngự Trinh bị Cảnh Thiếu Hoài kéo xuống ngồi cạnh Doãn Nhất Nặc.
“Chị Tiểu Anh, chuyện gì vậy?” Mộc Tử Việt hỏi: “Liên quan tới Nghiêm Thi Lãng?”
Mễ Tiểu Anh cho Mộc Tử Việt một ánh mắt tán thưởng, tuy hắn ít nói nhưng lại rất thấu hiểu sự đời, chịu chơi nhưng cũng chịu được cô đơn.