Chương 2583 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 2584

Nghiêm Thi Lãng vô cùng uất ức: “Nhưng cha có biết ai nấy đều đang chê cười con không, nói con không biết tự lượng sức, nói con mặt dày trèo cao nhà họ Doãn! Nếu cha đã biết tất cả sao lại không cho con biết sớm?”

Cơ mặt ông Nghiêm run rẩy: “Ai nói bậy bạ gì với con?”

“Ai nói không quan trọng! Quan trọng là sao con còn mặt mũi ở lại đây nữa, làm sao ở chung với người nhà họ Doãn được nữa?” Nghiêm Thi Lãng nói xong thì nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, sau đó khóc nấc lên.

Bên kia, Mễ Tiểu Anh cũng đang cùng Doãn Nhất Nặc nhắc tới Nghiêm Thi Lãng: “Nhất Nặc, em đang nghĩ gì thế?” Mễ Tiểu Anh giơ tay vuốt ve lẵng hoa mới được đưa tới, cau mày nói: “Gần đây em và Nghiêm Thi Lãng rất thân thiết, đừng nói em đang cân nhắc chấp nhận hắn đấy?”

“Nói gì vậy chứ!” Doãn Nhất Nặc gõ trán Mễ Tiểu Anh: “Em chỉ xem hắn như trẻ con mà thôi.”

“Đừng giỡn nữa, nghiêm túc mà nói thì hắn lớn tuổi hơn em đấy, hơn nữa em cũng thừa biết hắn không phải con gái.” Mễ Tiểu Anh không đồng ý nói: “Nếu hai người chỉ đơn thuần là thân thiết như bạn bè thì chị không nói làm gì, nhưng mấy hôm nay Nghiêm Thi Lãng không bình thường lắm. Nhất Nặc, em phải có chừng mực, nếu không sẽ tổn hại quan hệ hai nhà Nghiêm – Doãn.”

“Em biết chị đang lo lắng điều gì, yên tâm em hiểu.” Doãn Nhất Nặc bắt chước Mễ Tiểu Anh vuốt lẵng hoa nói: “Em biết ba mẹ sẽ không đồng ý em gả đến nhà họ Nghiêm đâu.”

Mễ Tiểu Anh thở phào nhẹ nhõm: “Em biết là tốt, mọi người đùa bao nhiêu mặc kệ, trong lòng em hiểu mới là quan trọng. Mấy hôm trước đám Thiếu Hoài còn bắt đầu đặt cược đấy, nhưng chị chỉ kêu bọn họ chú ý một chút chứ không ngăn cản, để mọi người vui vẻ đi. Nhưng nghiêm túc mà nói … thì có vài điều vẫn hơi băn khoăn.”

“Lúc đầu Phạm Ngọ Lăng là người được xem trọng nhất, bao gồm chủ tịch và phu nhân, còn có bọn chị nữa. Không ngờ người đầu tiên bị loại cũng là anh ta.” Mễ Tiểu Anh thở dài.

“A, không phải lúc trước chị nói chị xem trọng Cao Thiên nhất sao?” Doãn Nhất Nặc còn có tâm tình trêu ghẹo Mễ Tiểu Anh.

“Đúng vậy, bọn chị vốn xem trọng Cao Thiên, nhưng ngặt nỗi em có thích đâu!” Mễ Tiểu Anh buông tay nói; “Nếu em chịu anh ta thì mọi người còn cần phải nhọc lòng bày ra ‘trận xem mắt’ này sao?”

Lúc Mễ Tiểu Anh và Doãn Nhất Nặc ở riêng với nhau cái gì cũng có thể nói, không cần giấu diếm. Quả nhiên, Doãn Nhất Nặc lập tức thu lại nụ cười trên môi.

“Cao Thiên tốt trăm ngàn lần mà em không thích thì có ý nghĩa gì! Sau đó lại nghĩ, Phạm Ngọ Lăng trưởng thành chín chắn, tính cách ôn hòa lại rất ga lăng, điểm này rất giống với tính cách Cố Miểu, nói không chừng cô sẽ vì điểm này mà thích anh ta.” Mễ Tiểu Anh nói ra tính toán trong lòng: “Nhưng em vẫn nhanh chóng vạch ra giới hạn với anh ta. Được, cũng không sao, nếu em không thích thì mọi người cũng sẽ không ép, nhưng Nghiêm Thi Lãng thì khác!”