Chương 2559 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2560
“Đàn anh, em có lời muốn nói với anh.” Phương Oánh bất chấp chuyện giải thích mắt cá chân, nói với vẻ mặt vội vàng: “Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói có được hay không?”
Phạm Ngọ Lăng giơ cổ tay lên nhìn giờ một chút, nói: “Cô có mười lăm phút. Đi theo tôi.”
“Ừ!” Phương Oánh rập khuôn đi vào thang máy theo, đi đến phòng làm việc của Phạm Ngọ Lăng.
“Chuyện gì, nói đi.” Phạm Ngọ Lăng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đàn anh Phạm Ngọ Lăng, em thích anh, em muốn hẹn hò với anh. Anh đừng cưới cô cả nhà họ Doãn có được không? Có thể em không ưu tú bằng cô ấy, nhưng em thích anh hơn cô ấy!” Phương Oánh lấy dũng khí, rốt cuộc cô cũng thổ lộ.
Phạm Ngọ Lăng ngẩn ra: “Cô nói cái gì?”
“Em nói, em thích anh.” Phương Oánh cắn môi nói: “Lúc anh còn ở trường học, em đã len lén thích anh rồi. Em biết, em không xứng với anh. Em vốn tưởng rằng chỉ là em mê luyến trong chốc lát, nhưng sau đó em mới biết được, là em thật sự động lòng.”
“Cô thích tôi?” Phạm Ngọ Lăng bật cười: “Cô thích tôi cái gì?”
“Em…” Viền mắt Phương Oánh đỏ lên: “Em không biết. Em thích anh thôi.”
“Con bé này, biết cái gì là thích? Được rồi, tôi sẽ coi như hôm nay cô không nói gì.” Phạm Ngọ Lăng từ chối Phương Oánh: “Vợ của tôi không thể nào là một cô gái không biết cái gì.”
Phương Oánh nhất thời nóng nảy: “Đàn anh, em nghiêm túc! Em vừa vào trường đã thích anh! Đàn anh, anh không cần vội vã từ chối em, em nhất định sẽ chứng minh mình sẽ là một bạn gái phù hợp! Những gì em không biết, em có thể chậm rãi học! Em có thể thi đậu trường đại học A đã chứng minh sự thông minh của em cũng không thấp! Chỉ cần anh cho em thời gian, em nhất định có thể làm được!”
Phạm Ngọ Lăng gõ bàn nói: “Cô biết hiện tại tôi đang đeo đuổi cô cả Doãn Nhất Nặc của tập đoàn tài chính Doãn Thị không?”
“Em biết.” Phương Oánh khổ sở cụp đôi mắt xuống, nói: “Em biết, em không có tư cách so sánh với cô cả Doãn. Nhưng thích một người là không thể khống chế! Đàn anh, có thể anh sẽ cười nhạo em không biết tự lượng sức mình, nhưng em thật sự không có biện pháp khống chế mình. Cho nên em mặt dày thổ lộ với anh, xin anh cho em một cơ hội!”
“Cô cả Doãn rất tốt, nhưng cũng bởi vì cô ấy quá tốt, cho nên người theo đuổi cũng nhiều, các cậu ấm này cạnh tranh với anh, ai cũng có vẻ đẹp, thân phận tôn quý, anh thì có mấy phần chắc chắn có thể thành công? Em lại khác, em xuất thân bình thường, người theo đuổi lác đác không có mấy, cho dù có người theo đuổi, anh ta cũng không chịu nổi một kích ở trước mặt của anh. Em sẽ quyết một lòng sống qua ngày với anh, sẽ không có thay đổi nào khác.”
“Em đã nhận lời mời đến công ty Vũ Lan của nhà họ Doãn để làm người làm vườn ở biệt thự, không có gì bất ngờ xảy ra công việc tương lai của em sẽ làm ở tập đoàn tài chính Doãn Thị. Em không dò xét ý của cô cả Doãn thay anh, bằng vào thân phận này của em cũng không dò xét được. Thế nhưng có một ngày em nghe thấy, thấy cô cả Doãn được hoan nghênh bao nhiêu. Đúng, em thừa nhận bản thân cô là một người phụ nữ ưu tú cực độ, em mà so sánh với cô, em vốn không có bất kể sức cạnh tranh gì. Nhưng em có một vật, mà cô không có. Đó chính là một cái tâm toàn tâm toàn ý thích anh. Nếu em không đoán sai, hẳn là cô cả Doãn không động lòng với đàn anh?”
Phạm Ngọ Lăng nở nụ cười: “Ba cái lý do của cô này nghe có vẻ rất có lý.”
“Đàn anh, em có lời muốn nói với anh.” Phương Oánh bất chấp chuyện giải thích mắt cá chân, nói với vẻ mặt vội vàng: “Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói có được hay không?”
Phạm Ngọ Lăng giơ cổ tay lên nhìn giờ một chút, nói: “Cô có mười lăm phút. Đi theo tôi.”
“Ừ!” Phương Oánh rập khuôn đi vào thang máy theo, đi đến phòng làm việc của Phạm Ngọ Lăng.
“Chuyện gì, nói đi.” Phạm Ngọ Lăng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đàn anh Phạm Ngọ Lăng, em thích anh, em muốn hẹn hò với anh. Anh đừng cưới cô cả nhà họ Doãn có được không? Có thể em không ưu tú bằng cô ấy, nhưng em thích anh hơn cô ấy!” Phương Oánh lấy dũng khí, rốt cuộc cô cũng thổ lộ.
Phạm Ngọ Lăng ngẩn ra: “Cô nói cái gì?”
“Em nói, em thích anh.” Phương Oánh cắn môi nói: “Lúc anh còn ở trường học, em đã len lén thích anh rồi. Em biết, em không xứng với anh. Em vốn tưởng rằng chỉ là em mê luyến trong chốc lát, nhưng sau đó em mới biết được, là em thật sự động lòng.”
“Cô thích tôi?” Phạm Ngọ Lăng bật cười: “Cô thích tôi cái gì?”
“Em…” Viền mắt Phương Oánh đỏ lên: “Em không biết. Em thích anh thôi.”
“Con bé này, biết cái gì là thích? Được rồi, tôi sẽ coi như hôm nay cô không nói gì.” Phạm Ngọ Lăng từ chối Phương Oánh: “Vợ của tôi không thể nào là một cô gái không biết cái gì.”
Phương Oánh nhất thời nóng nảy: “Đàn anh, em nghiêm túc! Em vừa vào trường đã thích anh! Đàn anh, anh không cần vội vã từ chối em, em nhất định sẽ chứng minh mình sẽ là một bạn gái phù hợp! Những gì em không biết, em có thể chậm rãi học! Em có thể thi đậu trường đại học A đã chứng minh sự thông minh của em cũng không thấp! Chỉ cần anh cho em thời gian, em nhất định có thể làm được!”
Phạm Ngọ Lăng gõ bàn nói: “Cô biết hiện tại tôi đang đeo đuổi cô cả Doãn Nhất Nặc của tập đoàn tài chính Doãn Thị không?”
“Em biết.” Phương Oánh khổ sở cụp đôi mắt xuống, nói: “Em biết, em không có tư cách so sánh với cô cả Doãn. Nhưng thích một người là không thể khống chế! Đàn anh, có thể anh sẽ cười nhạo em không biết tự lượng sức mình, nhưng em thật sự không có biện pháp khống chế mình. Cho nên em mặt dày thổ lộ với anh, xin anh cho em một cơ hội!”
“Cô cả Doãn rất tốt, nhưng cũng bởi vì cô ấy quá tốt, cho nên người theo đuổi cũng nhiều, các cậu ấm này cạnh tranh với anh, ai cũng có vẻ đẹp, thân phận tôn quý, anh thì có mấy phần chắc chắn có thể thành công? Em lại khác, em xuất thân bình thường, người theo đuổi lác đác không có mấy, cho dù có người theo đuổi, anh ta cũng không chịu nổi một kích ở trước mặt của anh. Em sẽ quyết một lòng sống qua ngày với anh, sẽ không có thay đổi nào khác.”
“Em đã nhận lời mời đến công ty Vũ Lan của nhà họ Doãn để làm người làm vườn ở biệt thự, không có gì bất ngờ xảy ra công việc tương lai của em sẽ làm ở tập đoàn tài chính Doãn Thị. Em không dò xét ý của cô cả Doãn thay anh, bằng vào thân phận này của em cũng không dò xét được. Thế nhưng có một ngày em nghe thấy, thấy cô cả Doãn được hoan nghênh bao nhiêu. Đúng, em thừa nhận bản thân cô là một người phụ nữ ưu tú cực độ, em mà so sánh với cô, em vốn không có bất kể sức cạnh tranh gì. Nhưng em có một vật, mà cô không có. Đó chính là một cái tâm toàn tâm toàn ý thích anh. Nếu em không đoán sai, hẳn là cô cả Doãn không động lòng với đàn anh?”
Phạm Ngọ Lăng nở nụ cười: “Ba cái lý do của cô này nghe có vẻ rất có lý.”