Chương 2551 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2552
Lúc này Phương Oánh mới lộ ra ý cười, vui vẻ ngồi đối diện Phạm Ngọ Lăng, mở hộp đựng thức ăn ra nói: “Những thứ này đều là em tự mình làm, có thể sẽ kém thức ăn của khách sạn năm sao, nhưng nhất định có hương vị của gia đình.”
Phạm Ngọ Lăng là một người cuồng công việc, rất hiếm khi ăn cơm ở nhà.
Hầu như Phạm Ngọ Lăng đều ăn cơm văn phòng. Có thể ngồi ăn trưa nhàn nhã như thế này quả thật khó có được.
Phần lớn thời gian Phạm Ngọ Lăng đều ngồi cùng đối tác vừa ăn vừa đàm luận công việc.
Tay nghề của Phương Oánh quả thật không tệ, tuy trang trí có kém một chút, thế nhưng mùi vị quả thực cũng không tệ lắm.
Phạm Ngọ Lăng ăn rất nhanh, một lúc sau đã ăn xong.
Phương Oánh thấy Phạm Ngọ Lăng ăn xong rồi, thì vội đưa đĩa hoa quả đã được cắt sẵn cho anh ấy, bưng đến trước mặt của anh nói: “Đàn anh, sau khi ăn xong thì ăn một chút hoa quả tráng miệng.”
“Phương Oánh, cô không cần làm những chuyện này.” Phạm Ngọ Lăng nói.
“Em cũng không mất quá nhiều thời gian.” Phương Oánh thấp giọng trả lời nói: “Hai ngày nữa, em phải đi làm rồi. Một khi đã đi làm, thì em không có thời gian nữa.”
Lúc này Phạm Ngọ Lăng mới không nói nữa, ăn hết hoa quả Phương Oánh đưa.
“Đàn anh, tối nay anh có về không?” Phương Oánh thử thăm dò mở miệng hỏi.
“Không biết chắc được.” Phạm Ngọ Lăng nói: “Có thể sẽ phải tăng ca.”
“Vậy em chờ anh!” Phương Oánh nhanh chóng nói: “Muộn đến mấy cũng sẽ chờ anh!”
Không đợi Phạm Ngọ Lăng từ chối, rất nhanh đã Phương Oánh mang theo hộp đựng thức ăn đi ra ngoài, sợ Phạm Ngọ Lăng sẽ từ chối.
Đến chiều, khi Doãn Nhất Nặc một lần nữa qua đây, trêu ghẹo nói: “Tổng giám đốc Phạm ăn cơm trưa rất vui vẻ nhỉ.”
Phạm Ngọ Lăng mỉm cười nhàn nhạt nói: “Là một đàn em của tôi. Bởi vì tôi không cẩn thận đụng phải cô, cho nên đưa cô đi băng bó vết thương. Không ngờ cô lại làm một hộp cơm đem tới cảm ơn tôi. Đúng là một cô gái nhỏ đáng yêu.”
Doãn Nhất Nặc vừa cười vừa nói: “Tổng giám đốc Phạm thật là có diễm phúc!”
“Đó là chuyện không thể.” Phạm Ngọ Lăng lập tức phủ nhận.
Phạm Ngọ Lăng chỉ muốn theo đuổi Doãn Nhất Nặc. Đào hoa ở bên ngoai Phạm Ngọ Lăng không thể có, loại giác ngộ này Phạm Ngọ Lăng vẫn phải có.
Doãn Nhất Nặc cũng không bám lấy chủ đề này không buông, mở miệng nói: “Chúng ta tiếp tục thảo luận về thị trường một chút…”
Lúc này Phương Oánh mới lộ ra ý cười, vui vẻ ngồi đối diện Phạm Ngọ Lăng, mở hộp đựng thức ăn ra nói: “Những thứ này đều là em tự mình làm, có thể sẽ kém thức ăn của khách sạn năm sao, nhưng nhất định có hương vị của gia đình.”
Phạm Ngọ Lăng là một người cuồng công việc, rất hiếm khi ăn cơm ở nhà.
Hầu như Phạm Ngọ Lăng đều ăn cơm văn phòng. Có thể ngồi ăn trưa nhàn nhã như thế này quả thật khó có được.
Phần lớn thời gian Phạm Ngọ Lăng đều ngồi cùng đối tác vừa ăn vừa đàm luận công việc.
Tay nghề của Phương Oánh quả thật không tệ, tuy trang trí có kém một chút, thế nhưng mùi vị quả thực cũng không tệ lắm.
Phạm Ngọ Lăng ăn rất nhanh, một lúc sau đã ăn xong.
Phương Oánh thấy Phạm Ngọ Lăng ăn xong rồi, thì vội đưa đĩa hoa quả đã được cắt sẵn cho anh ấy, bưng đến trước mặt của anh nói: “Đàn anh, sau khi ăn xong thì ăn một chút hoa quả tráng miệng.”
“Phương Oánh, cô không cần làm những chuyện này.” Phạm Ngọ Lăng nói.
“Em cũng không mất quá nhiều thời gian.” Phương Oánh thấp giọng trả lời nói: “Hai ngày nữa, em phải đi làm rồi. Một khi đã đi làm, thì em không có thời gian nữa.”
Lúc này Phạm Ngọ Lăng mới không nói nữa, ăn hết hoa quả Phương Oánh đưa.
“Đàn anh, tối nay anh có về không?” Phương Oánh thử thăm dò mở miệng hỏi.
“Không biết chắc được.” Phạm Ngọ Lăng nói: “Có thể sẽ phải tăng ca.”
“Vậy em chờ anh!” Phương Oánh nhanh chóng nói: “Muộn đến mấy cũng sẽ chờ anh!”
Không đợi Phạm Ngọ Lăng từ chối, rất nhanh đã Phương Oánh mang theo hộp đựng thức ăn đi ra ngoài, sợ Phạm Ngọ Lăng sẽ từ chối.
Đến chiều, khi Doãn Nhất Nặc một lần nữa qua đây, trêu ghẹo nói: “Tổng giám đốc Phạm ăn cơm trưa rất vui vẻ nhỉ.”
Phạm Ngọ Lăng mỉm cười nhàn nhạt nói: “Là một đàn em của tôi. Bởi vì tôi không cẩn thận đụng phải cô, cho nên đưa cô đi băng bó vết thương. Không ngờ cô lại làm một hộp cơm đem tới cảm ơn tôi. Đúng là một cô gái nhỏ đáng yêu.”
Doãn Nhất Nặc vừa cười vừa nói: “Tổng giám đốc Phạm thật là có diễm phúc!”
“Đó là chuyện không thể.” Phạm Ngọ Lăng lập tức phủ nhận.
Phạm Ngọ Lăng chỉ muốn theo đuổi Doãn Nhất Nặc. Đào hoa ở bên ngoai Phạm Ngọ Lăng không thể có, loại giác ngộ này Phạm Ngọ Lăng vẫn phải có.
Doãn Nhất Nặc cũng không bám lấy chủ đề này không buông, mở miệng nói: “Chúng ta tiếp tục thảo luận về thị trường một chút…”