Chương 2537 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2538
Mộc Tử Việt vỗ vỗ bả vai Mặc Thuyết: “Nói bậy gì đấy. Anh Nặc vẫn không hài lòng với nhân cách thứ nhất, nhân cách thứ hai có chuyện gì vậy?”
“Mấu chốt là nhân cách thứ hai không có tính tự giác này! Anh ta vẫn cho rằng, anh ta chính là Cố Miểu, Cố Miểu chính là anh ta.” Mặc Thuyết mở ra tay: “Vốn giải thích cũng không hiểu!”
Doãn Nhất Nặc bất đắc dĩ nói: “Hiện tại mà để cho tôi lựa chọn, thật sự thật khó khăn. Tôi nghĩ ra biện pháp. Đánh không lại, còn tránh không khỏi sao? Cùng lắm thì tìm một chỗ trốn làm anh ta không tìm được.”
Những người khác cùng lắc đầu, chỗ đơn giản như vậy ở đâu?
Buổi trưa, lúc ăn cơm, tất cả mọi người quây quần bên nhau.
Bởi vì những người còn lại không nhiều lắm, cho nên cũng không cần phải làm tiệc đứng, chỉnh ba cái bàn dài lớn, mang thức ăn lên tiệc cơ động là mọi người có thể ngồi chung tán gẫu một chút gì gì đó.
Phạm Ngọ Lăng thấy Doãn Nhất Nặc, thì đi thẳng qua đây, nói: “Cô Doãn, có tiện nói với cô vài lời không?”
“Tốt.” Doãn Nhất Nặc cho rằng Phạm Ngọ Lăng tìm cô trò chuyện chuyện công việc, nhất thời đứng lên, nói: “Tôi vừa mới chào hỏi chú Mặc, việc ủy quyền của chú Mặc phải đợi một lát.”
Phạm Ngọ Lăng mỉm cười nói: “Tôi không ở đây để nói với cô điều này.”
“Hả?” Doãn Nhất Nặc không có phản ứng kịp trong chốc lát.
Mấy ngày này, khi cô và Phạm Ngọ Lăng ở bên nhau, thì đều nói về công việc và hợp tác kinh doanh.
Cho nên trong tiềm thức, Doãn Nhất Nặc coi Phạm Ngọ Lăng như một đối tác kinh doanh, chứ không phải là một đối tượng coi mắt.
Phạm Ngọ Lăng bất đắc dĩ cười cười, chỉ mặt của anh ta nói: “Tuy tôi có khuôn mặt già nua, nhưng cô vẫn nhớ mục đích đến của tôi chứ? Tôi muốn sống ở đây mãi mãi, nhưng ở công ty có rất nhiều việc, hôm nay tôi tới là để chào tạm biệt cô. Thế nhưng cứ đi như vậy, không phù hợp với kế hoạch của tôi, cho nên tôi định nói chuyện trước với cô. Chúng ta ra vườn đi dạo một chút?”
“Tốt.” Doãn Nhất Nặc gật đầu, đi ra ngoài theo Phạm Ngọ Lăng.
Khu vườn mùa này là thời điểm tốt cho hoa.
Chỉ cần dạo quanh, đâu đâu cũng thấy hoa cúc, chưa chắc giá trị sang quý, thì càng là hoa bình thường giống càng nở hoa sum xuê. Đứng nhìn từ xa đã thấy thư thái, vui vẻ..
“Những người khác đi rồi, đã lựa chọn buông tha. Mà tôi đi, cũng là muốn hỏi cô một chút, tôi có cơ hội này không?” Phạm Ngọ Lăng dứt khoát nói ra mục đích của mình: “Ngay từ đầu tôi đã mong muốn được ở bên cạnh cô Doãn. Tôi cũng biết, cô Doãn bận rộn công việc, cho nên luôn kiên trì đợi cô Doãn cho tôi câu trả lời thuyết phục. Nhưng hôm nay tôi phải về, cho nên tôi có thể mạo muội hỏi một chút hay không, ấn tượng của cô Doãn đối với tôi như thế nào?”
Đối mặt với sự thẳng thắn của Phạm Ngọ Lăng, Doãn Nhất Nặc bất đắc dĩ nhìn anh, nói: “Nếu anh không đề cập đến chuyện này, tôi gần như đã quên mất chuyện coi mắt. Trong những ngày này ở bên anh, tôi còn tưởng rằng tôi đang nói chuyện hợp tác kinh doanh với anh.”
“Nếu cô đồng ý, sau khi kết hôn chúng ta vẫn có thể hợp tác làm ăn.” Phạm Ngọ Lăng mỉm cười nói.
“Tổng giám đốc Phạm, tôi chỉ hỏi anh một câu: anh thật sự yêu thích tôi sao?” Doãn Nhất Nặc mở miệng hỏi.
Mộc Tử Việt vỗ vỗ bả vai Mặc Thuyết: “Nói bậy gì đấy. Anh Nặc vẫn không hài lòng với nhân cách thứ nhất, nhân cách thứ hai có chuyện gì vậy?”
“Mấu chốt là nhân cách thứ hai không có tính tự giác này! Anh ta vẫn cho rằng, anh ta chính là Cố Miểu, Cố Miểu chính là anh ta.” Mặc Thuyết mở ra tay: “Vốn giải thích cũng không hiểu!”
Doãn Nhất Nặc bất đắc dĩ nói: “Hiện tại mà để cho tôi lựa chọn, thật sự thật khó khăn. Tôi nghĩ ra biện pháp. Đánh không lại, còn tránh không khỏi sao? Cùng lắm thì tìm một chỗ trốn làm anh ta không tìm được.”
Những người khác cùng lắc đầu, chỗ đơn giản như vậy ở đâu?
Buổi trưa, lúc ăn cơm, tất cả mọi người quây quần bên nhau.
Bởi vì những người còn lại không nhiều lắm, cho nên cũng không cần phải làm tiệc đứng, chỉnh ba cái bàn dài lớn, mang thức ăn lên tiệc cơ động là mọi người có thể ngồi chung tán gẫu một chút gì gì đó.
Phạm Ngọ Lăng thấy Doãn Nhất Nặc, thì đi thẳng qua đây, nói: “Cô Doãn, có tiện nói với cô vài lời không?”
“Tốt.” Doãn Nhất Nặc cho rằng Phạm Ngọ Lăng tìm cô trò chuyện chuyện công việc, nhất thời đứng lên, nói: “Tôi vừa mới chào hỏi chú Mặc, việc ủy quyền của chú Mặc phải đợi một lát.”
Phạm Ngọ Lăng mỉm cười nói: “Tôi không ở đây để nói với cô điều này.”
“Hả?” Doãn Nhất Nặc không có phản ứng kịp trong chốc lát.
Mấy ngày này, khi cô và Phạm Ngọ Lăng ở bên nhau, thì đều nói về công việc và hợp tác kinh doanh.
Cho nên trong tiềm thức, Doãn Nhất Nặc coi Phạm Ngọ Lăng như một đối tác kinh doanh, chứ không phải là một đối tượng coi mắt.
Phạm Ngọ Lăng bất đắc dĩ cười cười, chỉ mặt của anh ta nói: “Tuy tôi có khuôn mặt già nua, nhưng cô vẫn nhớ mục đích đến của tôi chứ? Tôi muốn sống ở đây mãi mãi, nhưng ở công ty có rất nhiều việc, hôm nay tôi tới là để chào tạm biệt cô. Thế nhưng cứ đi như vậy, không phù hợp với kế hoạch của tôi, cho nên tôi định nói chuyện trước với cô. Chúng ta ra vườn đi dạo một chút?”
“Tốt.” Doãn Nhất Nặc gật đầu, đi ra ngoài theo Phạm Ngọ Lăng.
Khu vườn mùa này là thời điểm tốt cho hoa.
Chỉ cần dạo quanh, đâu đâu cũng thấy hoa cúc, chưa chắc giá trị sang quý, thì càng là hoa bình thường giống càng nở hoa sum xuê. Đứng nhìn từ xa đã thấy thư thái, vui vẻ..
“Những người khác đi rồi, đã lựa chọn buông tha. Mà tôi đi, cũng là muốn hỏi cô một chút, tôi có cơ hội này không?” Phạm Ngọ Lăng dứt khoát nói ra mục đích của mình: “Ngay từ đầu tôi đã mong muốn được ở bên cạnh cô Doãn. Tôi cũng biết, cô Doãn bận rộn công việc, cho nên luôn kiên trì đợi cô Doãn cho tôi câu trả lời thuyết phục. Nhưng hôm nay tôi phải về, cho nên tôi có thể mạo muội hỏi một chút hay không, ấn tượng của cô Doãn đối với tôi như thế nào?”
Đối mặt với sự thẳng thắn của Phạm Ngọ Lăng, Doãn Nhất Nặc bất đắc dĩ nhìn anh, nói: “Nếu anh không đề cập đến chuyện này, tôi gần như đã quên mất chuyện coi mắt. Trong những ngày này ở bên anh, tôi còn tưởng rằng tôi đang nói chuyện hợp tác kinh doanh với anh.”
“Nếu cô đồng ý, sau khi kết hôn chúng ta vẫn có thể hợp tác làm ăn.” Phạm Ngọ Lăng mỉm cười nói.
“Tổng giám đốc Phạm, tôi chỉ hỏi anh một câu: anh thật sự yêu thích tôi sao?” Doãn Nhất Nặc mở miệng hỏi.