Chương 2535 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2536
“Vậy cô có thể đề cập yêu cầu với tôi.” Hans đến gần màn ảnh, hứng thú dồi dào nói.
Mễ Tiểu Anh cắn răng, cô có thể nói ra yêu cầu gì? Cô nói ra yêu cầu thì sẽ phải trả giá thật lớn!
“Hans, anh không nên tự tiện nhúng tay vào chuyện của tôi.” Mễ Tiểu Anh cắn răng nghiến lợi nói.
“Được rồi, lần sau không được viện lẽ này nữa.” Hans ung dung nói: “Em gái gia tộc Kofi kia, cô dự định xử trí như thế nào?”
“Cô đã chịu dạy dỗ rồi, có thể chấm dứt ở đây.” Mễ Tiểu Anh nói: “Tội cô ta mắc không đáng chết. Mà sống mới là nghiêm phạt lớn nhất đối với cô ta.”
“A, cô lại mềm lòng.” Hans không đồng ý lắc đầu: “Bộ dáng này của cô thì không có biện pháp làm một người quản lý giỏi đâu.”
“Đó là chuyện của tôi, anh Hans chớ xen vào.” Mễ Tiểu Anh nhấn mạnh.
“Được rồi.” Hans tiếc nuối nói: “Vậy dừng ở đây đi.”
Nói xong, Hans tắt video đi, vẻ mặt Mễ Tiểu Anh bất đắc dĩ ngồi ở đó, cô biết là có quan hệ với Hans thì tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt.
Nhạc Tây, anh tự cầu phúc đi. Tôi không giúp anh được.
Tuy tên biến thái Hans kia… Khụ khụ khụ, kỳ thực làm sát thủ cũng không tệ.
Chuyện này, chỉ có thể chấm dứt ở đây.
Mễ Tiểu Anh đẩy cửa phòng ra, thấy có người đi tới chỗ mình.
“Chuyện gì thế?” Mễ Tiểu Anh hỏi.
“Trợ lý Mễ, lại có hai người khách nói phải rời đi.”
Mễ Tiểu Anh gật đầu. Đã hơn nửa tháng mà đã có hơn ba mươi người đưa vào đi ra, bỏ cuộc việc theo đuổi Doãn Nhất Nặc. Những người còn lại, thì không nhiều lắm.
Những người vẫn khăng khăng muốn ở lại cho đến nay, hoặc bọn họ thực sự muốn kết hôn, chẳng hạn như Phạm Ngọ Lăng.
Hoặc bọn họ muốn hợp tác kinh doanh, chẳng hạn như Ninh thiếu và Đinhthiếu. Hoặc là tính tình của bọn họ không được tự nhiên, muốn kết hôn nhưng không muốn buông bỏ, thí dụ như Nghiêm Thi Lang.
Cũng có một số người chỉ thuần túy xem náo nhiệt, nhàn rỗi không có việc gì làm ở đây chơi.
Bất kể nói thế nào, bây giờ đã có rất nhiều người đã rời đi, phạm vi sàng lọc cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Cao Thiên có cảm giác phần thắng của anh ta lớn thêm vài phần.
Mấy ngày nay, mấy người Cảnh Thiếu Hoài không trông nom chuyện tìm bạn trăm năm của Doãn Nhất Nặc, mà toàn bộ bọn họ đều vây xem Nhạc Tây dùng mỹ nam kế để Casey mắc câu như thế nào, làm cho Casey cam tâm tình nguyện bỏ tiền như thế nào.
Cũng giống như xem một bộ phim, bọn họ vừa xem vừa cảm khái: đại khái dung lượng não của Casey chắc chỉ lớn bằng như vậy thôi phải không? Âm mưu rõ ràng như vậy mà cũng tin tưởng không nghi ngờ. Sinh con gái thì muôn ngàn lần không thể sinh ra đứa nào như Casey, nếu không thì thực sự là lừa bịp!
“Vậy cô có thể đề cập yêu cầu với tôi.” Hans đến gần màn ảnh, hứng thú dồi dào nói.
Mễ Tiểu Anh cắn răng, cô có thể nói ra yêu cầu gì? Cô nói ra yêu cầu thì sẽ phải trả giá thật lớn!
“Hans, anh không nên tự tiện nhúng tay vào chuyện của tôi.” Mễ Tiểu Anh cắn răng nghiến lợi nói.
“Được rồi, lần sau không được viện lẽ này nữa.” Hans ung dung nói: “Em gái gia tộc Kofi kia, cô dự định xử trí như thế nào?”
“Cô đã chịu dạy dỗ rồi, có thể chấm dứt ở đây.” Mễ Tiểu Anh nói: “Tội cô ta mắc không đáng chết. Mà sống mới là nghiêm phạt lớn nhất đối với cô ta.”
“A, cô lại mềm lòng.” Hans không đồng ý lắc đầu: “Bộ dáng này của cô thì không có biện pháp làm một người quản lý giỏi đâu.”
“Đó là chuyện của tôi, anh Hans chớ xen vào.” Mễ Tiểu Anh nhấn mạnh.
“Được rồi.” Hans tiếc nuối nói: “Vậy dừng ở đây đi.”
Nói xong, Hans tắt video đi, vẻ mặt Mễ Tiểu Anh bất đắc dĩ ngồi ở đó, cô biết là có quan hệ với Hans thì tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt.
Nhạc Tây, anh tự cầu phúc đi. Tôi không giúp anh được.
Tuy tên biến thái Hans kia… Khụ khụ khụ, kỳ thực làm sát thủ cũng không tệ.
Chuyện này, chỉ có thể chấm dứt ở đây.
Mễ Tiểu Anh đẩy cửa phòng ra, thấy có người đi tới chỗ mình.
“Chuyện gì thế?” Mễ Tiểu Anh hỏi.
“Trợ lý Mễ, lại có hai người khách nói phải rời đi.”
Mễ Tiểu Anh gật đầu. Đã hơn nửa tháng mà đã có hơn ba mươi người đưa vào đi ra, bỏ cuộc việc theo đuổi Doãn Nhất Nặc. Những người còn lại, thì không nhiều lắm.
Những người vẫn khăng khăng muốn ở lại cho đến nay, hoặc bọn họ thực sự muốn kết hôn, chẳng hạn như Phạm Ngọ Lăng.
Hoặc bọn họ muốn hợp tác kinh doanh, chẳng hạn như Ninh thiếu và Đinhthiếu. Hoặc là tính tình của bọn họ không được tự nhiên, muốn kết hôn nhưng không muốn buông bỏ, thí dụ như Nghiêm Thi Lang.
Cũng có một số người chỉ thuần túy xem náo nhiệt, nhàn rỗi không có việc gì làm ở đây chơi.
Bất kể nói thế nào, bây giờ đã có rất nhiều người đã rời đi, phạm vi sàng lọc cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Cao Thiên có cảm giác phần thắng của anh ta lớn thêm vài phần.
Mấy ngày nay, mấy người Cảnh Thiếu Hoài không trông nom chuyện tìm bạn trăm năm của Doãn Nhất Nặc, mà toàn bộ bọn họ đều vây xem Nhạc Tây dùng mỹ nam kế để Casey mắc câu như thế nào, làm cho Casey cam tâm tình nguyện bỏ tiền như thế nào.
Cũng giống như xem một bộ phim, bọn họ vừa xem vừa cảm khái: đại khái dung lượng não của Casey chắc chỉ lớn bằng như vậy thôi phải không? Âm mưu rõ ràng như vậy mà cũng tin tưởng không nghi ngờ. Sinh con gái thì muôn ngàn lần không thể sinh ra đứa nào như Casey, nếu không thì thực sự là lừa bịp!