Chương 2506 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2507
Nhạc Tây thấy Casey không nói lời nào, vội vàng buông ở Casey trong ngực ra, giọng nói của anh ta mang theo một chút vẻ mất mát: “Xin lỗi, là tôi thất lễ rồi, tôi vừa mới…”
“Không có, không có, không có!” Lúc này, Casey mới phục hồi tinh thần lại, cô chủ động nắm lấy cánh tay Nhạc Tây, kích động nói: “Tôi không sao, tôi không tức giận, tôi không ngại!”
Thậm chí cô có thể tiến thêm một bước.
Lúc này Nhạc Tây mới lộ ra vẻ tươi cười: “Cô không tức giận là tốt rồi. Nhiều người ở đây có hơi loạn, tôi đưa cô đi về nghỉ ngơi.”
“Được, được.” Bây giờ Casey đối với Nhạc Tây là anh nói cái gì cô nghe cái nấy.
Toàn bộ hành trình kế tiếp Nhạc Tây đều đặc biệt quân tử, không hề có ý tứ tới gần Casey.
Điều này làm cho đáy lòng Casey vô cùng tiếc nuối, cô cũng bị trêu chọc tới mức càng ngày càng rục rịch, hận không thể giải quyết Nhạc Tây ngay tại chỗ ngay lập tức! Loại tư thế nửa chống cự, nửa nghênh đón này làm Casey không hề có sức lực chống đỡ.
“Ngày hôm nay đi ra ngoài cả ngày, nhất định là cô mệt lắm rồi.” Nhạc Tây thấy giày cao gót trên chân Casey thì nói: “Lần sau đi ra ngoài cô không cần đi giày cao như vậy. Đôi chân xinh đẹp như vậy, lỡ bị đỏ lên thì đau lòng biết bao.”
Nói xong, Nhạc Tây lấy một chiếc hộp từ ghế sau xe ra rồi đưa nó cho Casey.
“Đây là đôi giày tôi tiện tay mua khi cô đi vệ sinh lúc nãy. Cũng không biết có với thích hợp số đo của cô hay không.” Nhạc Tây đặt giày ở trên tay Casey: “Tôi rất thích hãng giày này, không biết cô có thích hay không.”
“Thích thích, tôi chắc chắn thích.” Casey vui mừng quá đỗi, hai tay của cô mau chóng nhận lấy đôi giày như thể nhận được một món trang sức vô cùng quý giá.
“A, hẹn gặp lại.” Nhạc Tây gật đầu với Casey.
“A… Được rồi.” Casey lưu luyến xuống xe rồi đi vào thang máy của khách sạn.
“A a a, tôi quá hạnh phúc!” Casey về tới cửa phòng của mình thì xoay tròn ngay tại chỗ, cô chưa kịp lấy thẻ phòng ra thì đã thấy Hào Sâm đứng ở hành lang chờ đợi mình với sắc mặt âm trầm.
Ánh hào quang trong lòng cô đồng loạt biến mất không thấy tăm hơi đâu. Lúc này, Casey mới nhớ ra bên này cô còn có một Hào Sâm chưa được giải quyết. Nếu Nhạc Tây mà biết bên cạnh cô còn có một người đàn ông, thì Nhạc Tây còn có thể chấp nhận tình cảm của cô không?
Không được, phải làm cho Hào Sâm đi về trước, tuyệt đối không thể để Hào Sâm phá hủy chuyện tốt của cô.
“Casey, hôm nay em đi đâu vậy? Anh gọi điện thoại cho em mà vì sao em không bắt máy?” Hào Sâm túm cánh tay Casey, giọng nói của anh ta có hơi hung hăng.
“Ai cần anh lo!” Casey không nhịn được hất tay Hào Sâm ra: “Anh ở đây làm cái gì?”
Hào Sâm nhìn Casey với vẻ mặt khó tin, rõ ràng Hào Sâm cảm thấy được Casey đã thay đổi. Hào Sâm luôn cảm thấy, có một số việc đã thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
“Casey, em đã đồng ý với anh, chúng ta kết thúc chuyện ở đây rồi trở về.” Hào Sâm chịu nhịn tức giận nói: “Thừa dịp nhà họ Doãn còn chưa cho người trả thù đối với chúng ta, chúng ta phải sớm trở về thôi.”
Nhạc Tây thấy Casey không nói lời nào, vội vàng buông ở Casey trong ngực ra, giọng nói của anh ta mang theo một chút vẻ mất mát: “Xin lỗi, là tôi thất lễ rồi, tôi vừa mới…”
“Không có, không có, không có!” Lúc này, Casey mới phục hồi tinh thần lại, cô chủ động nắm lấy cánh tay Nhạc Tây, kích động nói: “Tôi không sao, tôi không tức giận, tôi không ngại!”
Thậm chí cô có thể tiến thêm một bước.
Lúc này Nhạc Tây mới lộ ra vẻ tươi cười: “Cô không tức giận là tốt rồi. Nhiều người ở đây có hơi loạn, tôi đưa cô đi về nghỉ ngơi.”
“Được, được.” Bây giờ Casey đối với Nhạc Tây là anh nói cái gì cô nghe cái nấy.
Toàn bộ hành trình kế tiếp Nhạc Tây đều đặc biệt quân tử, không hề có ý tứ tới gần Casey.
Điều này làm cho đáy lòng Casey vô cùng tiếc nuối, cô cũng bị trêu chọc tới mức càng ngày càng rục rịch, hận không thể giải quyết Nhạc Tây ngay tại chỗ ngay lập tức! Loại tư thế nửa chống cự, nửa nghênh đón này làm Casey không hề có sức lực chống đỡ.
“Ngày hôm nay đi ra ngoài cả ngày, nhất định là cô mệt lắm rồi.” Nhạc Tây thấy giày cao gót trên chân Casey thì nói: “Lần sau đi ra ngoài cô không cần đi giày cao như vậy. Đôi chân xinh đẹp như vậy, lỡ bị đỏ lên thì đau lòng biết bao.”
Nói xong, Nhạc Tây lấy một chiếc hộp từ ghế sau xe ra rồi đưa nó cho Casey.
“Đây là đôi giày tôi tiện tay mua khi cô đi vệ sinh lúc nãy. Cũng không biết có với thích hợp số đo của cô hay không.” Nhạc Tây đặt giày ở trên tay Casey: “Tôi rất thích hãng giày này, không biết cô có thích hay không.”
“Thích thích, tôi chắc chắn thích.” Casey vui mừng quá đỗi, hai tay của cô mau chóng nhận lấy đôi giày như thể nhận được một món trang sức vô cùng quý giá.
“A, hẹn gặp lại.” Nhạc Tây gật đầu với Casey.
“A… Được rồi.” Casey lưu luyến xuống xe rồi đi vào thang máy của khách sạn.
“A a a, tôi quá hạnh phúc!” Casey về tới cửa phòng của mình thì xoay tròn ngay tại chỗ, cô chưa kịp lấy thẻ phòng ra thì đã thấy Hào Sâm đứng ở hành lang chờ đợi mình với sắc mặt âm trầm.
Ánh hào quang trong lòng cô đồng loạt biến mất không thấy tăm hơi đâu. Lúc này, Casey mới nhớ ra bên này cô còn có một Hào Sâm chưa được giải quyết. Nếu Nhạc Tây mà biết bên cạnh cô còn có một người đàn ông, thì Nhạc Tây còn có thể chấp nhận tình cảm của cô không?
Không được, phải làm cho Hào Sâm đi về trước, tuyệt đối không thể để Hào Sâm phá hủy chuyện tốt của cô.
“Casey, hôm nay em đi đâu vậy? Anh gọi điện thoại cho em mà vì sao em không bắt máy?” Hào Sâm túm cánh tay Casey, giọng nói của anh ta có hơi hung hăng.
“Ai cần anh lo!” Casey không nhịn được hất tay Hào Sâm ra: “Anh ở đây làm cái gì?”
Hào Sâm nhìn Casey với vẻ mặt khó tin, rõ ràng Hào Sâm cảm thấy được Casey đã thay đổi. Hào Sâm luôn cảm thấy, có một số việc đã thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
“Casey, em đã đồng ý với anh, chúng ta kết thúc chuyện ở đây rồi trở về.” Hào Sâm chịu nhịn tức giận nói: “Thừa dịp nhà họ Doãn còn chưa cho người trả thù đối với chúng ta, chúng ta phải sớm trở về thôi.”