Chương 2441 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 2442

“Mẹ, con nói sai sao?Mẹ hỏi ba người họ xem ăn ở sinh hoạt của bọn họ có cái nào không phải do chúng ta trực tiếp cung cấp? Tiêu tiền của chúng ta mà còn muốn đuổi vị hôn thê của con đi, lý nào lại thế?” Doãn Ngự Hàm hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Mấy năm nay Tiểu Anh ra sức vì nhà họ Doãn, ai không bị mù đều nhìn thấy cả. Cô ấy giúp nhà họ Doãn kiếm nhiều tiền như vậy lại không bằng một câu quy củ của các người à?”

Mễ Tiểu Anh núp trong bóng tối nghe cuộc nói chuyện mà nước mắt đã rơi đầy mặt.

Người đàn ông của cô, quả nhiên không làm cô thất vọng.

Lời nói của Doãn Ngự Hàm khiến sắc mặt ba người lớn tuổi trong họ vô cùng khó coi.

“Ngự Hàm, ý cậu là gì? Cậu chê chúng tôi tiêu tiền của cậu đấy à? Cậu quên đây là quy củ tổ tông đặt ra, nhà họ Doãn không phân biệt thứ chính à? Cho dù dòng chính hay chi thứ đều là người nhà họ Doãn.” Ông cụ nhà họ Doãn vỗ bàn nói: “Coi như chúng tôi tiêu tiền của các người, đó cũng là vì chúng ta cùng tổ tông, tất cả từng góp sức bảo vệ nhà họ Doãn!”

“Đúng vậy, Ngự Hàm, sao cậu có thể nói như vậy? Chúng tôi đều là vì muốn tốt cho nhà họ Doãn!”

“Ngự Hàm, cậu còn trẻ, tôi có thể hiểu việc cậu tức giận vì một người phụ nữ nhưng dòng họ chính là dòng họ, luôn phải có quy củ.”

“Quy củ?” Doãn Ngự Hàm khẽ nở nụ cười: “Cái tôi ghét nhất là người khác dùng quy củ dọa tôi. Sử do người thắng viết, Doãn Ngự Hàm tôi vất vả làm việc mà mấy người lại còn muốn lấy quy củ ra dọa tôi? Được, thích quy củ phải không? Vậy Doãn Ngự Hàm tôi đại diện cho bố mẹ tôi rời khỏi gia tộc nhà họ Doãn là được.Dù sao công ty nhà họ Doãn là tài sản trước đây của ông cụ nhà tôi, ông cụ chỉ có ông nội tôi là con trai duy nhất, ông nội cũng chỉ có bố tôi là con trai duy nhất, bố tôi cũng chỉ có hai đứa con trai. Nhà tôi là một chi, giờ ra khỏi họ luôn!”

Lời nói của Doãn Ngự Hàm vừa dứt, vài giọng nói trong phòng đồng thời vang lên.

“Không được!”

“Không thể!”

“Tuyệt đối không được!”

“Cậu phải nghĩ lại!”

Mễ Tiểu Anh cũng không nhịn được nữa, từ trong góc khuất chạy vọt ra đứng trước mặt Doãn Ngự Hàm, nhìn anh chảy nước mắt: “Ngự Hàm, đừng nói ra chuyện này, em không thể để anh làm như thế.”

“Tiểu Anh, em tới rồi.” Doãn Ngự Hàm đưa tay kéo Mễ Tiểu Anh, để cô đứng sau lưng mình, xoay người nhìn ba người họ tiếp tục nói: “Tôi thừa nhận, trước đây lúc cụ tổ lập nên tập đoàn , các chi thứ của nhà họ Doãn cũng trợ giúp khá nhiều, nhưng tập đoàn đã báo đáp người chi thứ nhà họ Doãn mấy trăm năm ròng rã! Những người nhà họ Doãn làm ăn không nên thân, lụi bại tiền của không phải đều dựa vào tập đoàn Doãn thị để tiếp tục kiếm sống hay sao? Các vị trí tôi sắp xếp cho người nhà họ Doãn hàng năm nếu không một trăm thì cũng tám mươi đúng không? Nhà chúng tôi chịu thiệt nuôi các người, không được gì còn bị thù ghét đúng không?”

Cố Hề Hề đứng lên nói: “Ba vị, mặc dù lời nói của Ngự Hàm không xuôi tai, nhưng theo lý lại không sai. Nếu nói lớn thì là chuyện của dòng họ, nhưng nếu nói nhỏ thì là chuyện của nhà chúng tôi thôi.”