Chương 2410 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 2411

Cô ta cũng không giống như những người khác đi ăn nhà hàng và ăn rất nghiêm túc.

“Tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ thấy trong những ngày này cô đã vất vả chạy đôn chạy đáo vì Nặc Ca, cho nên tôi muốn cảm ơn cô thôi.” Thượng Tiểu Cẩn nhanh chóng tìm cho cậu ta một lý do.

“Đây là công việc của tôi, tôi nên làm như vậy mà.” Thập Tam hiểu rõ thì gật đầu: “Anh không cần phải khách sáo với tôi làm gì.”

“Không phải, tôi… tôi chỉ muốn cùng cô ăn một bữa cơm mà thôi.” Thượng Tiểu Cẩn sốt sắng nói: “Tôi không có ý gì khác, tôi… thật ra… tôi…”

Thượng Tiểu Cẩn nói năng một cách lộn xộn.

Nguyên Thập Tam im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi còn phải chịu trách nhiệm bảo vệ cô chủ nữa.”

“Xung quanh Nặc Ca có nhiều vệ sĩ như vậy, thiếu đi một mình cô cũng không sao. Hơn nữa ở thành phố N này, ai mà lại dám tấn công Nặc Ca chứ? Hơn nữa sức chiến đấu của bản thân Nặc Ca cũng không tệ.” Thượng Tiểu Cẩn nói: “Thập Tam à, tôi chỉ muốn tìm một người để ăn cơm cùng tôi thôi.”

Nguyên Thập Tam im lặng một lúc rồi nói: “Tôi đi xin chỉ thị của cô chủ.”

“Tôi sẽ nói thay cho cô. Để tôi nói cho.” Thượng Tiểu Cẩn thấy Nguyên Thập Tam không từ chối thì vui như mở cờ trong bụng bèn quay đầu chạy đi.

Nguyên Thập Tam nhìn theo bóng dáng của Thượng Tiểu Cẩn mà mãi vẫn không lên tiếng.

Cô ta hoàn toàn không hiểu ý của Thượng Tiểu Cẩn, tại sao đang yên đang lành lại muốn mời cô ta đi ăn cơm chứ?

Nguyên Thập Tam lớn hơn Cố Miểu một chút và năm nay đã gần hai mươi bảy tuổi rồi.

Còn Thượng Tiểu Cẩn năm nay mới hai mươi tuổi.

Trong mắt Nguyên Thập Tam thì Thượng Tiểu Cẩn chỉ là một người em trai, một người em trai có tính cách hơi kỳ quặc.

Ồ, cũng kì quặc như cô ta vậy.

Thượng Tiểu Cẩn trở lại chỗ ngồi của mình và nói với Doãn Nhất Nặc: “Nặc Ca, tôi muốn mượn một người của cậu.”

“Được, ai vậy?” Doãn Nhất Nặc trả lời dứt khoát: “Để làm gì vậy?”

“Nguyên Thập Tam, tôi muốn mời cô ấy đi ăn cơm.” Thượng Tiểu Cẩn đáp: “Để cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ tôi một việc nhỏ vào mấy ngày trước.”

Doãn Nhất Nặc gật đầu, không cần hỏi cô ta đã giúp gì mà chỉ nói: “Vậy cậu định không nghe buổi biểu diễn à?”

“Không nghe.” Thượng Tiểu Cẩn cười nói: “Chờ mọi người nghe xong, chúng ta gặp nhau ở bên ngoài.”

“Được rồi, đi đi, chú ý an toàn đó.” Doãn Nhất Nặc thoải mái vẫy vẫy tay.

“Ừ.” Thượng Tiểu Cẩn chạy ra ngoài nhanh như chớp , anh ta đứng trước mặt Nguyên Thập Tam nói: “Nặc Ca đã đồng ý rồi, cậu ấy nói là để cô nghỉ ngơi một lát.”

“Được.” Nguyên Thập Tam gật đầu, đối với mệnh lệnh của ông chủ thì cô ta chấp hành một cách rất nghiêm túc.

“Chúng ta đi nơi khác xa hơn đi, ở đây ồn ào quá.” Thượng Tiểu Cẩn liếc nhìn lại cảnh ồn ào trong đại sảnh rồi nói: “Ăn cơm thì phải yên lặng mới tốt.”