Chương 1471 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 1472
“Người nói đi.” Doãn Tư Thần bắt lấy bàn tay Kỳ Lão: “Chỉ cần cháu làm được cháu nhất định sẽ làm.”
“Tiểu A và Tiểu Vương là những đứa trẻ ngoan.” Kỳ Lão nhẹ nhàng nói tiếp: “Tôi xin cậu, hãy cho phép bọn họ ở bên nhau. Tôi biết rằng chuyện tình cảm ở nơi công sở rất dễ gây rắc rối. Nhưng từ xưa đến nay tôi nhìn người rất chính xác, bọn chúng nhất định sẽ không gây rắc rối cho công ty đâu.”
Doãn Tư Thần cười khúc khích: “Kỳ Lão, chuyện này ngay từ đầu cháu đã hứa rồi.”
Kỳ Lão nhẹ nhõm gật đầu: “Tốt lắm.”
“Tiểu A đã ở bên cháu nhiều năm như vậy, cháu có thể thấy được sự đóng góp của cậu ấy với công ty. Tiểu Vương là trợ lý do Hề Hề lựa chọn. Cháu đã kết hôn với Hề Hề nên đương nhiên trợ lý của chúng cháu cũng không phải là người ngoài. Nếu chuyện đó thành thì cháu và Hề Hề cũng rất vui.” Doãn Tư Thần giải thích:” Rất hiếm khi Tiểu A gặp được cô gái mình thích. Là ông chủ tự nhiên cháu cũng phải quan tâm tới hạnh phúc của cấp dưới mình rồi.”
“Như vậy thì tốt quá rồi.” Kỳ Lão thở phào nhẹ nhõm: “Đứa trẻ kia là một đứa trẻ tốt.”
Doãn Tư Thần và những người khác đều ở lại viện dưỡng lão nhưng vì không đủ phòng nên nhiều lều trại đã được dựng lên trong sân mà cũng may là sân đủ rộng, nếu không, thật sự sẽ không chứa hết.
Cứ thế là ba bốn ngày nữa trôi qua, hôm nay tinh thần của Kỳ Lão đột nhiên tốt lên một cách lạ lùng. Viên Viên nhẹ nhàng lắc đầu với mọi người, không ai bảo ai thì họ cũng hiểu đấy là dấu hiệu của chuyện gì.
Tiểu Vương nhìn bầu trời nói: “Thời tiết hôm nay thật tốt, chúng ta có nên đẩy Kỳ Lão đi phơi nắng không nhỉ?”
“Được đấy.” Tiểu A chủ động đem xe lăn kéo qua, cẩn thận ôm Kỳ Lão ngồi vào xe lăn, đắp chăn mỏng cho ông sau đó đẩy ông ấy ra khỏi căn phòng mà đã lâu ông không rời khỏi.
Viên Viên đã hơn ba mươi tuổi và đến nay vẫn đang độc thân. Cô gái Phương Chính kia cũng không tồi chỉ là cũng chưa làm được gì nhiều, mối quan hệ của hai bọn nó suốt thời gian qua vẫn như thế, cũng không có tiến triển gì. Chuyện của Tiểu Vương và Tiểu A đã có tiến triển, nhưng Tiểu Vương vẫn còn nhỏ, vì vậy chuyện của bọn nó vẫn là không nên quá vội vàng. Kỳ Lão thầm suy tính trong lòng.
“Con gái luôn phải chịu thiệt thòi. Cũng may bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan.” Kỳ Lão mơ hồ nói, ai cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng lắng nghe.
Mặt trời còn đó, hương hoa còn đó, gió còn đó nhưng giọng nói của Kỳ Lão đã dần dần trầm xuống. Khoảng năm phút sau, Viên Viên thận trọng đưa tay lên đặt ở trên cổ Kỳ Lão, quầng mắt anh ấy đột nhiên đỏ lên. Dù anh ấy không nói gì nhưng mọi người đều hiểu, Kỳ Lão, ông ấy đi rồi. Ông lão chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim mọi người ấy đã đi xa rồi.
Tuy Tiểu Vương chỉ sống ở đây hơn một tuần nhưng cô cảm thấy nơi này giống như nhà của chính mình. Sự ra đi của Kỳ Lão khiến Tiểu Vương không thể kìm chế được xúc động, nước mắt rơi lã chã.
Đậu Miêu và Thẩm Khả Khả đi đến ôm chặt lấy Tiểu Vương đang khóc.
Doãn Tư Thần nắm chặt lấy tay Cố Hề Hề im lặng không nói gì nhưng cũng đủ để Cố Hề Hề hiểu rõ Doãn Tư Thần muốn làm gì, vì thế cô im lặng đứng bên Doãn Tư Thần, mặc cho anh nắm chặt tay.
Lúc này, có lẽ chỉ có sự im lặng mới là cách tốt nhất để tiễn đưa Kỳ Lão.
“Người nói đi.” Doãn Tư Thần bắt lấy bàn tay Kỳ Lão: “Chỉ cần cháu làm được cháu nhất định sẽ làm.”
“Tiểu A và Tiểu Vương là những đứa trẻ ngoan.” Kỳ Lão nhẹ nhàng nói tiếp: “Tôi xin cậu, hãy cho phép bọn họ ở bên nhau. Tôi biết rằng chuyện tình cảm ở nơi công sở rất dễ gây rắc rối. Nhưng từ xưa đến nay tôi nhìn người rất chính xác, bọn chúng nhất định sẽ không gây rắc rối cho công ty đâu.”
Doãn Tư Thần cười khúc khích: “Kỳ Lão, chuyện này ngay từ đầu cháu đã hứa rồi.”
Kỳ Lão nhẹ nhõm gật đầu: “Tốt lắm.”
“Tiểu A đã ở bên cháu nhiều năm như vậy, cháu có thể thấy được sự đóng góp của cậu ấy với công ty. Tiểu Vương là trợ lý do Hề Hề lựa chọn. Cháu đã kết hôn với Hề Hề nên đương nhiên trợ lý của chúng cháu cũng không phải là người ngoài. Nếu chuyện đó thành thì cháu và Hề Hề cũng rất vui.” Doãn Tư Thần giải thích:” Rất hiếm khi Tiểu A gặp được cô gái mình thích. Là ông chủ tự nhiên cháu cũng phải quan tâm tới hạnh phúc của cấp dưới mình rồi.”
“Như vậy thì tốt quá rồi.” Kỳ Lão thở phào nhẹ nhõm: “Đứa trẻ kia là một đứa trẻ tốt.”
Doãn Tư Thần và những người khác đều ở lại viện dưỡng lão nhưng vì không đủ phòng nên nhiều lều trại đã được dựng lên trong sân mà cũng may là sân đủ rộng, nếu không, thật sự sẽ không chứa hết.
Cứ thế là ba bốn ngày nữa trôi qua, hôm nay tinh thần của Kỳ Lão đột nhiên tốt lên một cách lạ lùng. Viên Viên nhẹ nhàng lắc đầu với mọi người, không ai bảo ai thì họ cũng hiểu đấy là dấu hiệu của chuyện gì.
Tiểu Vương nhìn bầu trời nói: “Thời tiết hôm nay thật tốt, chúng ta có nên đẩy Kỳ Lão đi phơi nắng không nhỉ?”
“Được đấy.” Tiểu A chủ động đem xe lăn kéo qua, cẩn thận ôm Kỳ Lão ngồi vào xe lăn, đắp chăn mỏng cho ông sau đó đẩy ông ấy ra khỏi căn phòng mà đã lâu ông không rời khỏi.
Viên Viên đã hơn ba mươi tuổi và đến nay vẫn đang độc thân. Cô gái Phương Chính kia cũng không tồi chỉ là cũng chưa làm được gì nhiều, mối quan hệ của hai bọn nó suốt thời gian qua vẫn như thế, cũng không có tiến triển gì. Chuyện của Tiểu Vương và Tiểu A đã có tiến triển, nhưng Tiểu Vương vẫn còn nhỏ, vì vậy chuyện của bọn nó vẫn là không nên quá vội vàng. Kỳ Lão thầm suy tính trong lòng.
“Con gái luôn phải chịu thiệt thòi. Cũng may bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan.” Kỳ Lão mơ hồ nói, ai cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng lắng nghe.
Mặt trời còn đó, hương hoa còn đó, gió còn đó nhưng giọng nói của Kỳ Lão đã dần dần trầm xuống. Khoảng năm phút sau, Viên Viên thận trọng đưa tay lên đặt ở trên cổ Kỳ Lão, quầng mắt anh ấy đột nhiên đỏ lên. Dù anh ấy không nói gì nhưng mọi người đều hiểu, Kỳ Lão, ông ấy đi rồi. Ông lão chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim mọi người ấy đã đi xa rồi.
Tuy Tiểu Vương chỉ sống ở đây hơn một tuần nhưng cô cảm thấy nơi này giống như nhà của chính mình. Sự ra đi của Kỳ Lão khiến Tiểu Vương không thể kìm chế được xúc động, nước mắt rơi lã chã.
Đậu Miêu và Thẩm Khả Khả đi đến ôm chặt lấy Tiểu Vương đang khóc.
Doãn Tư Thần nắm chặt lấy tay Cố Hề Hề im lặng không nói gì nhưng cũng đủ để Cố Hề Hề hiểu rõ Doãn Tư Thần muốn làm gì, vì thế cô im lặng đứng bên Doãn Tư Thần, mặc cho anh nắm chặt tay.
Lúc này, có lẽ chỉ có sự im lặng mới là cách tốt nhất để tiễn đưa Kỳ Lão.