Chương 966 - Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 968
Tiếng động vang lên thật lớn, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra.
“A…” Cố Tịch Dao giật nảy mình.
Trong lúc hoảng loạn, vội vàng đẩy Bắc Minh Quân ra và nhìn về phía cửa phòng.
“Trình Trình…Dương Dương…” Điều khiến cô ngạc nhiên, sửng sờ chính là: “Lạc Kiều ?”
Mặt Cố Tịch Dao lập tức đỏ bừng.
Lạc Kiều hiển nhiên cũng bị cảnh tượng ở cửa dọa sợ, ngón tay cô ấy bắt đầu run rẩy…
“Dao , cậu…Các người…” Lạc Kiều không thể tin nhìn Bắc Minh Quân , phản ứng đầu tiên của cô ấy là: “Cái tên cầm thú Bắc Minh ngu ngốc, anh dám làm ra loại chuyện như vậy với Dao nhà tôi, có phải anh chán sống rồi không? Dao, cậu đừng sợ…Tớ đến cứu cậu đây…”
Lạc Kiều nói xong định cởi dép dưới chân, chuẩn bị đánh tên cầm thú Bắc Minh Quân này bằng khí thế đập con gián.
“Emma, dì Kiều ơi, dì muốn làm gì…” Cậu bé ngửa cái đầu dưa nhỏ lên, đáng thương lắp bắp nói: “Dì tha cho ba chim chết của cháu đi, dì nhìn dáng vẻ giống như người chim của ba kìa, lúc ấy ba giống con chim không phải con thú đâu…Nếu không sẽ không biết làm bữa sáng cho bọn con ăn…”
“Anh ta làm bữa sáng cho các cháu ăn?” Lạc Kiều sửng sờ hỏi.
Trình Trình ngẩng khuôn mặt nhu thuận lên: “Đúng vậy dì Kiều, bữa sáng ba làm ăn rất ngon…Đáng tiếc đều bị Dương Dương ăn sạch hết rồi, nếu không chắc canh ta sẽ cho dì ăn thử!”
“Con nghĩ hay thật!” Đâu phải cũng có tư cách nếm thử tay nghề của anh! Anh quay đầu liếc nhìn Dương Dương đang ôm chân Lạc Kiều : “Bắc Minh Tư Dương, con có tiền đồ một chút cho ba! Đứng lên!”
Dương Dương bĩu môi: “Nếu không phải vì bữa sáng ba làm bọn con, con sẽ không thèm quan tâm đến ba!”
Dương Dương đã thấy Lạc Kiều cầm dép đập con gián.
“Bắc Minh Quân ngốc! Sao anh lại nói chuyện với con trai như vậy! Anh mới cần đứng lên!” Cố Tịch Dao thẹn quá hóa giận gầm nhẹ với anh.
Anh chàng này vừa mới hứa với cô sẽ đối xử tốt hơn với các con! Mới quay đầu đã nạt Dương Dương rồi.
Cố Tịch Dao không nhìn được, vội vàng đẩy Bắc Minh Quân ra, giùng giằng muốn nhảy xuống giường và sửa sang lại quần áo, đầu tóc đang lộn xộn của mình.
Cô bước tới chân của Lạc Kiều kéo Dương Dương lên.
Cô xấu hổ nở nụ cười với Lạc Kiều : “Kiều Kiều, không phải cậu nói ngày mai mới đến sao?”
“Mấy ngày Tết không gặp cậu, nhớ cậu. Hôm nay đạo diễn bị ốm, không quay phim nên mình tiện đường ghé thăm cậu.” Lạc Kiều bĩu môi: “Tớ vừa nhấn chuông cửa, con trai cậu ra mở cửa nói cậu với ba bọn chúng đã đóng cửa ở trong phòng rất lâu, tớ sợ cậu khó giữ được trinh tiết…Cũng may đã phá cửa kịp thời.”
Tiếng động vang lên thật lớn, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra.
“A…” Cố Tịch Dao giật nảy mình.
Trong lúc hoảng loạn, vội vàng đẩy Bắc Minh Quân ra và nhìn về phía cửa phòng.
“Trình Trình…Dương Dương…” Điều khiến cô ngạc nhiên, sửng sờ chính là: “Lạc Kiều ?”
Mặt Cố Tịch Dao lập tức đỏ bừng.
Lạc Kiều hiển nhiên cũng bị cảnh tượng ở cửa dọa sợ, ngón tay cô ấy bắt đầu run rẩy…
“Dao , cậu…Các người…” Lạc Kiều không thể tin nhìn Bắc Minh Quân , phản ứng đầu tiên của cô ấy là: “Cái tên cầm thú Bắc Minh ngu ngốc, anh dám làm ra loại chuyện như vậy với Dao nhà tôi, có phải anh chán sống rồi không? Dao, cậu đừng sợ…Tớ đến cứu cậu đây…”
Lạc Kiều nói xong định cởi dép dưới chân, chuẩn bị đánh tên cầm thú Bắc Minh Quân này bằng khí thế đập con gián.
“Emma, dì Kiều ơi, dì muốn làm gì…” Cậu bé ngửa cái đầu dưa nhỏ lên, đáng thương lắp bắp nói: “Dì tha cho ba chim chết của cháu đi, dì nhìn dáng vẻ giống như người chim của ba kìa, lúc ấy ba giống con chim không phải con thú đâu…Nếu không sẽ không biết làm bữa sáng cho bọn con ăn…”
“Anh ta làm bữa sáng cho các cháu ăn?” Lạc Kiều sửng sờ hỏi.
Trình Trình ngẩng khuôn mặt nhu thuận lên: “Đúng vậy dì Kiều, bữa sáng ba làm ăn rất ngon…Đáng tiếc đều bị Dương Dương ăn sạch hết rồi, nếu không chắc canh ta sẽ cho dì ăn thử!”
“Con nghĩ hay thật!” Đâu phải cũng có tư cách nếm thử tay nghề của anh! Anh quay đầu liếc nhìn Dương Dương đang ôm chân Lạc Kiều : “Bắc Minh Tư Dương, con có tiền đồ một chút cho ba! Đứng lên!”
Dương Dương bĩu môi: “Nếu không phải vì bữa sáng ba làm bọn con, con sẽ không thèm quan tâm đến ba!”
Dương Dương đã thấy Lạc Kiều cầm dép đập con gián.
“Bắc Minh Quân ngốc! Sao anh lại nói chuyện với con trai như vậy! Anh mới cần đứng lên!” Cố Tịch Dao thẹn quá hóa giận gầm nhẹ với anh.
Anh chàng này vừa mới hứa với cô sẽ đối xử tốt hơn với các con! Mới quay đầu đã nạt Dương Dương rồi.
Cố Tịch Dao không nhìn được, vội vàng đẩy Bắc Minh Quân ra, giùng giằng muốn nhảy xuống giường và sửa sang lại quần áo, đầu tóc đang lộn xộn của mình.
Cô bước tới chân của Lạc Kiều kéo Dương Dương lên.
Cô xấu hổ nở nụ cười với Lạc Kiều : “Kiều Kiều, không phải cậu nói ngày mai mới đến sao?”
“Mấy ngày Tết không gặp cậu, nhớ cậu. Hôm nay đạo diễn bị ốm, không quay phim nên mình tiện đường ghé thăm cậu.” Lạc Kiều bĩu môi: “Tớ vừa nhấn chuông cửa, con trai cậu ra mở cửa nói cậu với ba bọn chúng đã đóng cửa ở trong phòng rất lâu, tớ sợ cậu khó giữ được trinh tiết…Cũng may đã phá cửa kịp thời.”