Chương 1669 - Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1676
Cố Tịch Dao nhón chân, mò lên hiên tìm ra chùm chìa khóa.
Lục Lộ cố ý để ở đây, có lẽ bà ta cảm thấy chìa khóa đặt ở đây đã đủ an toàn rồi, đương nhiên điều bà ta càng tự tin là trong nhà không có thứ gì đáng giá đi.
Cố Tịch Dao tay cầm chìa khóa khẽ run rẩy, nhẹ nhàng mở ổ khóa.
“Kẽo kẹt…”
Cửa bị đẩy phát ra tiếng vang cực kỳ buồn bực chỉ có thể nghe thấy trong các bộ phim xưa.
Đồng thời, bụi bặm chất đầy trên khung cửa cũng ào xuống.
Trong phòng xộc lên mùi phức tạp giống như thứ gì mốc meo lại xen lẫn chút thối rửa.
Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm đứng ở ngoài, khẽ cau mày, họ làm thế nào cũng không nghĩ tới, người từng có chút tiếng tăm như Lục Lộ lại sống trong hoàn cảnh thế này nhiều năm như vậy.
Điều này khiến trong lòng Cố Tịch Dao không nhịn được có chút chua xót, mắt cô cũng khẽ đỏ lên.
Lúc này, dưới lầu truyền tới tiếng bước chân nặng nề.
Một lát sau, tiếng bước chân cách họ ngày càng gần, một ông cụ nhìn khoảng sáu bảy mươi tuổi xuất hiện trước mặt họ.
“Xin chào, tôi là chủ nhà nơi này, hai người sao lại có chìa khóa của Lục Lộ?”
Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm gật đầu thân Quân với người đó, cô mỉm cười nói: “Chào ông, con là con gái bà ấy, mẹ con bây giờ nhập viện, bà kêu con tới giúp bà làm một số việc, thuận tiện nộp tiền nhà bà thiếu.”
Ông cụ đánh giá hai người trẻ đứng trước mặt, khẽ cau mày, khuôn mặt đầy vết nhăn rõ ràng lộ ra hoài nghi: “Con là con gái Lục Lộ? Nhưng con gái bà ấy không phải sớm đã mất tích rồi sao…”
Trong mắt Cố Tịch Dao bất giác lóe lên kinh ngạc, ông cụ đứng trước mặt mình lại biết chuyện mẹ mình năm đó mất con. Xem ra người này và mẹ hẳn khá thân quen.
Cô vẫn duy trì mỉm cười: “Ông ơi, là thế này. Con quả thực là con gái Lục Lộ, mẹ con chúng con nhận ra nhau cũng mới gần đây thôi.”
Cô nói rồi vươn tay chỉ Vân Chi Lâm đứng cạnh mình: “Đây chính là luật sư Vân vừa khéo gặp mẹ con, sau đó giúp mẹ con chúng con nhận nhau.”
Vân Chi Lâm mỉm cười gật đầu.
Ông cụ gật đầu: “Ồ, Lục Lộ khổ sở nhiều năm như vậy, cuối cùng qua hết rồi. Chỉ đáng tiếc bà ấy lại nhập viện. Bà ấy bệnh nặng lắm sao?”
Cố Tịch Dao nhón chân, mò lên hiên tìm ra chùm chìa khóa.
Lục Lộ cố ý để ở đây, có lẽ bà ta cảm thấy chìa khóa đặt ở đây đã đủ an toàn rồi, đương nhiên điều bà ta càng tự tin là trong nhà không có thứ gì đáng giá đi.
Cố Tịch Dao tay cầm chìa khóa khẽ run rẩy, nhẹ nhàng mở ổ khóa.
“Kẽo kẹt…”
Cửa bị đẩy phát ra tiếng vang cực kỳ buồn bực chỉ có thể nghe thấy trong các bộ phim xưa.
Đồng thời, bụi bặm chất đầy trên khung cửa cũng ào xuống.
Trong phòng xộc lên mùi phức tạp giống như thứ gì mốc meo lại xen lẫn chút thối rửa.
Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm đứng ở ngoài, khẽ cau mày, họ làm thế nào cũng không nghĩ tới, người từng có chút tiếng tăm như Lục Lộ lại sống trong hoàn cảnh thế này nhiều năm như vậy.
Điều này khiến trong lòng Cố Tịch Dao không nhịn được có chút chua xót, mắt cô cũng khẽ đỏ lên.
Lúc này, dưới lầu truyền tới tiếng bước chân nặng nề.
Một lát sau, tiếng bước chân cách họ ngày càng gần, một ông cụ nhìn khoảng sáu bảy mươi tuổi xuất hiện trước mặt họ.
“Xin chào, tôi là chủ nhà nơi này, hai người sao lại có chìa khóa của Lục Lộ?”
Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm gật đầu thân Quân với người đó, cô mỉm cười nói: “Chào ông, con là con gái bà ấy, mẹ con bây giờ nhập viện, bà kêu con tới giúp bà làm một số việc, thuận tiện nộp tiền nhà bà thiếu.”
Ông cụ đánh giá hai người trẻ đứng trước mặt, khẽ cau mày, khuôn mặt đầy vết nhăn rõ ràng lộ ra hoài nghi: “Con là con gái Lục Lộ? Nhưng con gái bà ấy không phải sớm đã mất tích rồi sao…”
Trong mắt Cố Tịch Dao bất giác lóe lên kinh ngạc, ông cụ đứng trước mặt mình lại biết chuyện mẹ mình năm đó mất con. Xem ra người này và mẹ hẳn khá thân quen.
Cô vẫn duy trì mỉm cười: “Ông ơi, là thế này. Con quả thực là con gái Lục Lộ, mẹ con chúng con nhận ra nhau cũng mới gần đây thôi.”
Cô nói rồi vươn tay chỉ Vân Chi Lâm đứng cạnh mình: “Đây chính là luật sư Vân vừa khéo gặp mẹ con, sau đó giúp mẹ con chúng con nhận nhau.”
Vân Chi Lâm mỉm cười gật đầu.
Ông cụ gật đầu: “Ồ, Lục Lộ khổ sở nhiều năm như vậy, cuối cùng qua hết rồi. Chỉ đáng tiếc bà ấy lại nhập viện. Bà ấy bệnh nặng lắm sao?”