Thực tập sinh do chồng tôi tuyển vào, vừa chân ướt chân ráo vào phòng thu mua đã bắt đầu ra lệnh cho tôi.
“Tiền công ty đều bị chị tiêu sạch rồi! Chị có biết thế nào là ‘xài trước trả sau’ không hả?!”
Vừa nói, cô ta vừa mở app PDD, chỉ cho tôi xem đơn hàng tháng trước của mình.
Tôi đứng ngẩn ra tại chỗ.
“Quả nhiên là đồ cổ, cái này cũng không biết!”
“Nếu tôi mà làm trưởng phòng thu mua, công ty sớm đã niêm yết rồi!”
Tôi cố nhịn, không muốn chấp nhặt mấy lời ngông cuồng của cô ta.
“Lát nữa em theo Tiểu Vương đi sắp xếp lại đống chứng từ…”
Còn chưa nói dứt câu, Lâm Vãn Tinh đã đập bàn đánh rầm một cái.
“Tôi tới đây không phải để làm nhân viên văn phòng! Tôi tới để cứu công ty này!”
Cô ta liếc tôi một cái đầy khinh bỉ,
“Loại người già cả lạc hậu như chị, đến cả ‘xài trước trả sau’ còn không hiểu, chờ bị tôi thay thế đi là vừa!”
Tôi hít sâu một hơi.
Nếu đã vậy, thì lương ngày của cô ta cũng đổi sang ‘xài trước trả sau’ luôn nhé!
Bình luận