Chương 4 - Cô Nô Tỳ Xuyên Không và Cuộc Chiến Trong Nhà Họ Chu
22
Mẹ còn định nói gì đó thì kết quả từ đường đua vang lên.
Xe của bố về đích thứ 6, không giành được huy chương nào.
Bố tức giận ném chiếc mũ bảo hiểm, bước về phía khán đài với khí thế hừng hực và vẻ mặt đầy khó chịu.
Mẹ lập tức đứng dậy đi về phía ông, ánh mắt đầy xót xa, tiện thể đưa cho ông chiếc bình giữ nhiệt đựng nước giải khát thể thao:
“Em tin đây không phải là thực lực thật sự của anh, Chu Diên.”
“Bình tĩnh một chút, uống miếng nước đi, chúng ta còn phải đối mặt với phóng viên.
“Không sao đâu, em biết rõ thực lực của anh, lần này chỉ là một sai sót nhỏ thôi.”
Bố được mẹ an ủi nhẹ nhàng, dần dần dịu lại, vặn nắp bình uống cạn chỗ nước trong đó.
Nhưng màu của thứ nước đó có vẻ hơi lạ nhỉ.
Không có vấn đề gì chứ?
23
Có vẻ như có chút vấn đề thật.
Từ sau giải đấu đó, mọi chuyện của bố bắt đầu trở nên không suôn sẻ, làm gì cũng không thành.
Nhiều lần tôi bị đánh thức lúc nửa đêm, thấy mẹ ngồi trong phòng khách an ủi bố như thể ông vừa gặp ác mộng.
Bố ngủ không ngon, ban ngày tinh thần cũng rất kém.
Da dẻ dần trở nên nhợt nhạt, râu ria cũng không mọc nhiều như trước.
Một hôm chúng tôi tình cờ gặp nhau trong phòng khách, bố thất thần ngồi xuống, cúi người hỏi tôi:
“Bảo bối thấy bố thay đổi rồi sao? Bố không còn hấp dẫn nữa à?”
Tôi hỏi lại: “Ý bố là mấy dì không còn yêu bố nữa ạ?”
Trong mắt bố hiện lên chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó ông nghiêm túc giải thích:
“Không phải đâu, bố chỉ yêu một mình mẹ con thôi. Còn mấy cô dì khác, chỉ như mèo cún đáng yêu thôi.”
Tôi hỏi tiếp: “Vậy còn dì Tô Uyển Nhi thì sao ạ?”
Bố lập tức cười lạnh đầy khinh thường: “Cô ta là cái thứ gì chứ, xứng sao?”
Về sau tôi mới biết, Tô Uyển Nhi đã thi đỗ một trường đại học hạng ba và tìm được một công việc làm thêm trong tiệm bánh ngọt.
Cô ấy có một ký túc xá sạch sẽ, những mối quan hệ bình đẳng thân thiện, khoản vay học phí ổn định và bánh ngọt còn dư sau giờ đóng cửa ăn mãi không hết.
Cô chủ động nói lời chia tay với bố.
Đây là lần đầu tiên bố bị một người tình “do chính mình nuôi” đá thẳng mặt.
Chưa bao giờ tôi thấy bố giận dữ đến như vậy.
24
“Cô ta chỉ chưa nếm trải đủ khổ cực ở bên ngoài thôi. Biết vậy tôi đã không để cô ta đi học, lỗi tại tôi.
“Chu Diên, anh không thể phí tâm trí vào cô ta nữa đâu. Công ty còn cần anh chống đỡ, mẹ con em cũng còn cần anh nữa.”
Trong văn phòng, bố vừa uống canh mẹ nấu vừa phê duyệt hàng loạt dự án trên máy tính.
Thỉnh thoảng ông lại dừng lại để mỉa mai vài câu, tất cả đều không ngoài việc nhắc đến Tô Uyển Nhi.
“Em không làm sai đâu, cứ để cô ta đi học! Đợi đến khi cô ta học đến tận cùng, cô ta sẽ nhận ra mấy thứ kiến thức đó chẳng có giá trị gì cả.
“Cái gọi là nữ tiến sĩ, nữ khoa học gia, quanh anh đâu có thiếu.”
Mẹ khẽ mỉm cười, rót thêm một bát canh cho bố.
Bố lúc này mới để ý thấy tôi đang nghe lỏm, vội vàng đưa cho tôi một chiếc Switch:
“Bảo bối ngoan, ra ghế chơi đi. Bố mẹ nói chuyện này con nghe không hiểu đâu, đi chơi game đi.”
Tôi cầm lấy và đi chỗ khác.
Nhưng thật ra tôi nghe hiểu hết.
Mẹ từng nói với tôi, không thể vì một người phụ nữ xấu xa mà ác cảm với tất cả con gái khác, coi họ đều là kẻ xấu.
Trong một trăm quả táo, có một quả bị hỏng, chẳng lẽ phải vứt bỏ hết sao?
Những kẻ chưa hiểu rõ mọi chuyện đã vội vàng gắn mác, bới móc không tha mới là kẻ xấu thật sự.
Nhìn bố như vậy, tôi thấy thật chán ghét.
Tôi ngày càng ghét ông nhiều hơn.
25
Chưa đầy vài tháng sau, nhà họ Chu bị phanh phui hàng loạt vấn đề như trúng thầu rồi chuyển nhượng thầu lại.
Tin tức tài chính liên tục đưa tin mỗi ngày, bố bận đến mức đầu tắt mặt tối, ngày đêm mắc kẹt trong văn phòng để xoay sở tình hình.
Nhưng chuyện này làm sao lại bị lộ ra nhỉ?
Ông luôn cảm thấy cơ thể mình yếu đi, nên đã liên lạc lại với nhóm bạn cũ, tổ chức những buổi tiệc rượu để lấy lại phong độ.
Trong lúc nói chuyện, ông vô tình lỡ lời tiết lộ.
Người chú từng bị ông đánh gãy chân lập tức dùng tên thật để tố cáo ông.
26
“Anh bao năm nay đúng là nhìn nhầm người. Loại bạn bè thế này mà cũng gọi là anh em à? Thật quá đáng!”
Mẹ luôn bên cạnh an ủi bố, nói rằng sẽ ủng hộ ông, cùng nhau vượt qua khó khăn, vợ chồng đồng lòng.
Nhưng thực tế, nhà họ Hạ đã rút lui an toàn khỏi cơn bão từ lâu.
Mẹ thậm chí còn mở rộng tiêu chí chọn đảo, muốn mua một hòn đảo lớn hơn, đẹp hơn.
Thật táo bạo.
Tôi hỏi mẹ, không sợ bố phát hiện sao?
Bà cười.
“Đàn ông có thể dùng lời ngọt ngào để lừa gạt trái tim phụ nữ, làm họ mê mẩn. Thì chiêu này phụ nữ áp dụng cũng hiệu quả không kém.
“Ông ấy sẽ không bao giờ nhận ra đâu.
“Cả đời hơn ba mươi năm của ông ấy luôn được nâng niu như thái tử gia Bắc Kinh, chỉ quen chơi đùa người khác, chưa bao giờ chịu thiệt.
“Ông ấy tự tin đến mức trong bảy năm qua, cứ nghĩ mẹ là một kẻ ngốc mà ông ấy dễ dàng lừa gạt. Ông ấy không bao giờ ngờ rằng kẻ ngốc lại có thể đâm ông ấy một nhát đau điếng.”
Tin tức về sự thay đổi quyền sở hữu cổ phần tại Chu Thị nhanh chóng được báo chí đưa tin.
Sau cái chết của ông nội, tài nguyên mà chi nhánh của gia đình Chu Diên nắm giữ ngày càng ít đi, vị trí của bố trong công ty cũng dần bị hạ xuống, gần như trở thành kẻ ngoài rìa.
Tôi chỉ vào bản tin và hỏi mẹ:
“Ông ấy còn cơ hội lật ngược tình thế không?”
Mẹ lắc đầu.
“Từ khoảnh khắc Chu Diên động lòng với Tô Uyển Nhi, mọi thứ đã không thể quay lại được nữa.
“Chốn danh lợi kiêng kỵ nhất là xen lẫn tình cảm. Đã chọn lợi ích thì đừng mơ mộng về sự chân thành.
“Chơi tình cảm thì sẽ có kẽ hở, mà chỉ cần một vết nứt nhỏ thôi cũng đủ đẩy ông ấy xuống vực thẳm không thể cứu vãn.”
Tôi bật cười nói:
“Con hiểu rồi. Sau này con cũng sẽ làm một nữ tổng tài tập trung vào sự nghiệp. Đàn ông chỉ làm chậm tốc độ ra đòn của con thôi!”
Mẹ bật cười, bảo tôi đừng xem mấy bộ phim máu chó quá nhiều.
“Điều mẹ muốn dạy con là, con gái đừng mất hết niềm tin vào tình yêu, nhưng cũng đừng dễ dàng trao trọn trái tim mình.”
27
Cuối cùng, bố bị bên đối tác truy cứu trách nhiệm.
Các cổ đông nhà Chu Thị, sau khi cân nhắc lợi ích, quyết định đưa bố ra làm “bia đỡ đạn,” phải ngồi tù vài năm để xoa dịu dư luận.
Nhưng liệu việc bố ngồi tù vài năm có thể giải quyết được khủng hoảng của Chu Thị không?
Kỹ thuật, tài nguyên, năng lực sản xuất của Chu Thị đã bị nhà họ Hạ rút ruột từ lâu.
Tương lai, công ty này chỉ còn là cái vỏ rỗng, bị cổ đông xâu xé, nhanh chóng đổi tên và tái cấu trúc, rồi dần biến mất khỏi thị trường.
Hôm bố rời nhà, ông vẫn giữ nụ cười dịu dàng, hiếm khi nói chuyện với tôi nhiều như vậy:
“Gia đình mình chỉ đang gặp chút vấn đề nhỏ thôi, bố mẹ đang cố gắng giải quyết, con đừng lo lắng.
“Mẹ con đang rất hoảng loạn, muốn dùng toàn bộ tài sản gia đình để thu mua cổ phiếu, bảo vệ vị trí của bố. Thời gian tới, có lẽ hai mẹ con sẽ hơi vất vả một chút, vì bố không thể ở bên cạnh được.”
Rồi ông cúi xuống vỗ đầu tôi:
“Bố phải đi xa một thời gian, nhưng sẽ sớm trở lại. Con ngoan ngoãn chờ bố, được không?”
Biết rồi, ông có thể đi nhanh được không?
Mẹ định mua lại cổ phiếu của ông để chia phần, đừng tự huyễn hoặc nữa!
Ông còn thấy cảm động sao?
“Được rồi, thời gian không còn nhiều, bố phải đi đây. Bảo bối, đừng nhớ bố nhiều nhé, ngoan ngoãn chờ bố quay về.”
Đi nhanh đi, phiền chết mất!
Tôi việc gì phải nhớ ông!
Thứ chờ đợi ông lúc trở về chỉ là một lá đơn ly hôn mà thôi!
mỗi năm mẹ ôm tôi hát bài hát sinh nhật, trên tivi lại phát tin đồn của bố với một cô dì nào đó.
khi tôi sốt cao phải truyền nước ở bệnh viện, bố thì đang hẹn hò với ai đó.
vậy nên bây giờ, xin ông biến đi thật xa, rời khỏi thế giới của Hạ Kim Thời và hạ yêu mãi mãi!
28
đúng vậy, tôi đã đổi họ.
vào sinh nhật 8 tuổi của tôi, mẹ tặng tôi một hòn đảo xinh đẹp ở thái bình dương và một họ mới, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với chu diên.
chúng tôi cùng nhau tắm nắng trên bãi biển riêng tư yên tĩnh, mẹ đưa cho tôi một tập tài liệu.
trang đầu tiên là ảnh một người đàn ông xa lạ, cao lớn và rất điển trai.
mẹ vừa nhấp một ngụm đồ uống vừa giải thích:
“mẹ không giấu con nữa. đây là thông tin mẹ lấy từ ngân hàng dna, con có thể hiểu đơn giản rằng… ông ấy mới là cha ruột của con.”
thì ra khi kết hôn, bố đã có một “tri kỷ” không dứt nổi. đêm tân hôn, ông ấy say đến mức đi nhầm phòng của ai cũng chẳng biết.
vậy nên mẹ dứt khoát từ ngân hàng dna chọn ra “nguồn gen tốt nhất” để có tôi.
khi mang thai, mẹ bị ốm nghén rất nặng.
sau khi sinh, bố lại chê những vết rạn trên bụng mẹ, vì thế bí mật này đã được giấu kín suốt bảy năm.
tôi không biết phải nói gì, chỉ đưa tay xoa xoa bụng mẹ và thì thầm:
“không xấu đâu ạ, eo của mẹ vẫn rất thon, da lại còn trắng nữa.”
“hạ yêu, con nghĩ mẹ quan tâm đàn ông đánh giá mẹ thế nào sao?
“đây là cơ thể của mẹ, không ai có quyền nhận xét đẹp hay xấu.”
tôi bật cười, đúng vậy, đây chính là mẹ tôi — Hạ Kim Thời.
người phụ nữ mạnh mẽ và rực rỡ nhất.
29
trong những ngày chúng tôi nghỉ dưỡng trên đảo, luật sư riêng của chu diên liên tục gửi tin nhắn cho mẹ.
bố kể rằng trong tù, ông bị một người đàn ông đầu trọc nhắm trúng, còn viết cả ngàn chữ thơ tình, hỏi khi nào mẹ tới thăm để đọc cho mẹ nghe.
mẹ ngẫm nghĩ một chút rồi bảo luật sư chuyển thơ tình đó cho người đàn ông đầu trọc kia giùm bố.
30
vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, chúng tôi nhận được một email từ Tô Uyển Nhi.
cô ấy đã giành được học bổng năm học đầu tiên và viết một bức thư cảm ơn gửi đến mẹ.
cô nói mẹ giống như ánh sáng trong cuộc đời mình, là ngọn đèn soi đường giúp cô tìm thấy phương hướng.
mẹ mới đọc được hai dòng đã bật cười, như thể lời cô ấy nói là điều hiển nhiên.
“đúng rồi còn gì. thay vì phí công sức hủy diệt một người, thà trở thành người cứu rỗi cô ta, để hậu họa mãi mãi biến mất.”
cuối thư, Tô Uyển Nhi còn viết thêm một đoạn:
“tôi đang học luật và gần đây mới nhận ra, khi quen chu diên, tôi còn chưa tròn 18 tuổi. nếu bà không phản đối, tôi sẽ cung cấp thêm bằng chứng cho tòa án.
“ngoài ra, tôi vẫn còn một căn biệt thự cũ mà chu diên đã thêm tên tôi vào sổ đỏ. tôi sẽ đấu tranh để giành được phần lớn lợi ích từ đó.
“số tiền đó, tôi sẽ chuyển lại cho bà. hy vọng bà tha thứ cho sự bồng bột và nông nổi của tôi ngày trước.”
mẹ đọc xong từng chữ, sau đó đóng máy tính lại, nhẹ nhàng lắc ly cocktail trong tay và nói:
“ngốc thật, bản thân còn nghèo rớt mùng tơi mà còn đòi đưa tiền cho tôi.”
tôi tựa vào lòng mẹ xem tivi, bỗng nghe bà lẩm bẩm một câu:
“trời ạ, lúc đó cô ta còn chưa đủ 18 tuổi sao?”
mẹ ngẫm nghĩ rất lâu rồi mở lại máy tính, chần chừ một lúc mới gõ dòng hồi âm gửi cho Tô Uyển Nhi:
“đã đọc. hy vọng từ nay về sau, cô sẽ kiên định với điều mình tin tưởng, tận hưởng vẻ đẹp của thời đại mới, tỏa sáng và rực rỡ.”