Chương 2 - Cô Nàng Nữ Phụ Bất Ngờ
2
Sau một tháng ăn chơi thỏa thuê, trên đường quá cảnh về nước, ở sân bay tôi bắt gặp anh ấy – người tôi tưởng sẽ không gặp nữa.
Bên cạnh anh còn có trợ lý Tiểu Ngô và thực tập sinh kia.
Cô thực tập sinh cúi gằm mặt, mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Tiểu Ngô nói cô ta mấy câu, bị Lâu Khải nhíu mày ngăn lại.
【Chắc đây là lần thứ N nữ chính gây rắc rối trong tháng rồi】
【Gây rắc rối gì chứ, làm việc ai chẳng từng mắc lỗi】
【Chỉ thấy mắc chứng dị ứng ngu thôi, chỉ cần động não chút là đâu đến nỗi】
【Mấy người đừng đòi hỏi cao với lính mới quá】
【Có nam chính chống lưng thì nữ chính sai mấy cũng không sao】
【Bỏ truyện chịu không nổi. Nhìn nữ chính là nhớ mấy đồng nghiệp dở hơi của tôi】
【Ủa kia chẳng phải nữ phụ sao? Nữ phụ lại xuất hiện kìa】
【Nữ phụ vẫn chưa quên nam chính à】
Tôi quay mặt đi, không định dính dáng.
Ai ngờ lúc làm thủ tục lên máy bay lại gặp Tiểu Ngô.
“Trợ lý Quan!”
Cậu ấy vui mừng gọi tôi.
Tôi mỉm cười đáp.
“Lâu rồi không gặp. Giờ đừng gọi trợ lý Quan nữa, gọi Quan Quan được rồi.”
Tiểu Ngô thở dài đầy ai oán.
“Quan Quan, sao chị lại nghỉ đột ngột thế, chị có biết tháng qua chúng tôi khổ thế nào không! Cái trợ lý mới đó! Chị biết không, cô ấy đặt vé máy bay… ghế phổ thông đó!”
Tôi nhướng mày, chỉ trả lời câu đầu tiên.
“Nhà có chuyện gấp nên bất đắc dĩ phải nghỉ thôi. Mà mọi người đi công tác à?”
Tiểu Ngô tặc lưỡi.
“Đúng rồi, sang thành phố B ký hợp đồng. Chị nghỉ đột ngột, mấy người lớn tuổi không ai muốn thay thế. Cuối cùng đành chọn cô thực tập tên Giang Việt này, trời ơi là trời. Chị biết mỗi ngày tôi phải vá bao nhiêu lỗi của cô ấy không?
Dĩ nhiên không có ý trách chị nghỉ đâu nhé, ai cũng nhớ chị cả. Khi nào rảnh nhất định phải quay lại thăm mọi người đó!”
Cậu ấy nhìn quanh, rồi ghé sát tai tôi nhỏ giọng.
“Trong công ty đồn chị cãi nhau với sếp Lâu nên nghỉ. Chị yên tâm, nếu muốn đến thăm thì em sẽ nhắn trước, lúc nào sếp không có ở công ty em báo cho chị.”
Tôi cười đáp.
Lúc đó tiếp viên đã nhắc chúng tôi di chuyển, tôi vẫy tay tạm biệt Tiểu Ngô.
Về đến nhà, tôi nằm ườn trên giường, chuyến bay dài làm tôi mệt đến mức suýt ngủ quên.
Có tiếng gõ cửa, tôi nói “vào đi”, ba tôi ló đầu vào.
“Con gái, nghỉ ngơi chưa?”
“Chưa.”
Tôi ngồi dậy, đi tới ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng.
“Có chuyện gì sao?”
Ba tôi cũng ngồi xuống, đặt một bát yến sào lên bàn.
“Ba có chuyện muốn nói, là việc con tiếp quản công ty đó, chắc phải sớm hơn một chút nha.”
Tôi bưng bát yến lên nhấp một ngụm, nhìn vẻ mặt không hề có ý tốt của ông mà nhàn nhạt mở miệng.
“Nói thật đi.”
“Ài da!”
Ba tôi giả vờ nghiêm, nhưng dưới ánh mắt của tôi liền mất khí thế.
“Là ba với chú Thẩm, chú Vương đăng ký một tour du lịch, định đi Hải Thị chơi một chuyến, đoàn khởi hành ba ngày nữa. Nhưng ba đã bảo anh Thẩm tới dẫn dắt con rồi.”
“Âm thầm quyết định trước hả ba.”
Tôi đặt bát yến lên bàn, lấy tay chọc vào cái đầu hói của ông.
“Ui da, cái con nhỏ này, ba vất vả cả đời rồi, giờ con gái lớn chịu gánh việc giúp ba, ba muốn đi chơi một chút thì sao?”
Tôi khoanh tay, hai cha con nhìn nhau không nói gì.
“Được rồi được rồi, ba cho con một cái thẻ, trong đó có tiền con tiêu. Xe con đòi ba cũng mua rồi, để trong gara.”
Ba tôi đứng dậy chạy ra ngoài.
“Ba đi thu xếp hành lý đây, lát nữa gọi anh Thẩm qua hai đứa nói chuyện vui vẻ, bàn bạc cho tốt.”
Tôi lật mắt đầy bất lực.
Từ ngày mẹ mất, ba tôi vùi đầu vào công việc, giờ tuổi lớn rồi, muốn thư giãn thì tôi hoàn toàn ủng hộ.
Chỉ là cái người gọi là “anh Thẩm” kia, không cần nghĩ cũng biết là ba đang cố tình mai mối.
Thu dọn xong, tôi xuống lầu, ba đã ngồi ở phòng khách uống trà, phía bên kia bộ ghế gỗ là một thanh niên mặc vest.
Đến gần tôi mới thấy rõ gương mặt anh ta.
Người quen cũ đây mà.