Chương 17 - Cô Mẫu Hoang Ngôn
17
Trong lao ngục ẩm thấp , mùi hôi thối xông vào mũi.
Lúc ta được đưa tới nơi giam giữ Viên Xảo Mai, mấy lần suýt nữa phun ra.
Mới cưỡng chế được cơn buồn nôn , khi nhìn rõ mặt của nàng lúc, ta cũng nhịn không được nữa.
Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý , Nhưng vẫn là bị vẻ ngoài xấu xí của nàng dọa sợ.
Ta nôn khó chịu , Viên Xảo Mai lại cười u ám.
Nàng tóc tai bù xù, khuôn mặt trắng bệch đầy vết nứt.
Như một con búp bê rách bị người ta miễn cưỡng chắp vá lại.
Quỷ dị làm người ta sợ hãi.
Ta rốt cục nôn đến mức không còn gì trong bụng, mới ngẩng đầu đối mặt cùng nàng.
"Cô mẫu."
Ta khó khăn kêu ra tiếng.
Cũng không phải là bởi vì sợ nàng, thật sự là cuống họng khàn khàn khó chịu.
Viên Xảo Mai, không , Là Lương Xuân Yến.
Nàng cũng không còn giả vờ nữa. Lộ ra diện mạo thật , Điên cuồng mà hướng ta hét
"Ngươi sớm biết là ta , Ngươi cố ý hại ta, có phải không?"
"Phải."
Ta bình tĩnh trả lời.
Sau đó bà ta thống hận nhìn ta.
"Cô không phải cũng sớm biết vì sao cháu lại làm như vậy sao? Cô mẫu , cháu thật rất hiếu kì, cô nhớ lại là lúc nào?"
Ta không có nói hai chữ "Kiếp trước".
Nhưng trải qua trùng sinh chúng ta đều biết rõ.
Lương Xuân Yến nếu như không phải cũng thấy kiếp trước, bà ta không có khả năng phản ứng ngăn cản ta cùng đường tỷ gặp mặt.
Bà nhất định phải hại chết ta, cũng là bởi vì bà ta phát giác ra ta khác thường.
Lương Xuân Yến đáy mắt đầy vẻ không cam tâm.
Bà ta không có trả lời ta , Chỉ cắn răng nghiến lợi nói.
"Nếu như không phải ngươi , Ta sớm cùng Nguyên Tri rời khỏi nơi quỷ quái này. Cho dù Nguyên Tri chết , nhân tình của Xảo Mai cũng làm ta thỏa mãn hơn Viên Đại Lang nhiều. Ta chỉ cần kế gia sản của Nguyên Tri, đừng nói một cái xa phu, ta muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu."
Bà ta quá mức kích động , làm ảnh hưởng đến vết thương trên mặt, đau đến nước mắt lã chã rơi.
"Đều là ngươi hủy hoại ta, ngươi hại chết Nguyên Tri, còn hại ta bị giam ở đây , Mặt của ta muốn giữ không được, vừa lòng ngươi chưa?"
Ta bất đắc dĩ lắc đầu.
Báo thù xưa nay không là phải là việc ta muốn.
Ta muốn chỉ là người một nhà bình an.
Nhưng mà có mấy lời ta phải nói rõ ràng.
"Lương xuân yến , Ngươi có hối hận đêm hôm đó dụ ta đến nhà không? Nếu như ta không có đi , Ngươi bây giờ đã toại nguyện lấy đi gương mặt đường tỷ, trở thành chủ mẫu Hạ gia. Ngươi hận ta , Nhưng ngươi có nghĩ tới , Hết thảy đều là ngươi gieo gió gặt bão."
"Trước đó ngươi hại ta chết thảm, hiện tại ngươi ngay cả con gái ruột cũng không buông tha, đây chính là ông trời trừng phạt, không sợ nói cho ngươi, coi như đêm đó ta không có đi, ngươi cũng không sống được."
Ta đưa tay chỉ khuôn mặt nát của bà ta.
"Còn nhớ rõ con dao Hạ Nguyên Tri dùng để cắt mặt không? Ta đã cho vào bình rượu hắn rửa dao một ít đồ."
Dùng một ít cánh côn trùng ép thành nước. Không có hương vị không dễ bị Hạ Nguyên Tri phát giác.
Người lớn lên trong thôn đều biết, một khi đem cánh trùng đập nát bôi lên mặt, da sẽ càng lở loét hơn nữa.
Cho nên coi như không có vụ hỏa hoạn kia , Lương Xuân Yến cũng sẽ không thoát được.
"Tiểu tiện nhân, ngươi nói bậy. Nguyên Tri luôn luôn cẩn thận , chưa bao giờ sử dụng vật gì bị người khác động tay qua , Ngươi làm sao có cơ hội......"
"Ta đương nhiên không có cơ hội."
Ta lạnh giọng ngắt lời Lương Xuân Yến , cười.
"Nhưng người hầu hạ hắn thì có."
Ta sẽ không nói cho Lương Xuân Yến.
Ngày đó tại ngoài cửa viện nhìn thấy ánh mắt đường tỷ cùng xa phu nhìn nhau, ta liền đã nghi ngờ rồi.
Xa phu trước kia bị ta uy hiếp.
Nhưng hắn cũng không dám bán đứng ta.
Hắn muốn thoát , liền không thể ôm hết mọi tội lên người.
Nhiều nhân mạng như vậy , Chỉ có"Viên Xảo Mai" Chết mới là câu trả lời hoàn hảo nhất.
Ta từ nhà tù rời đi, Lương Xuân Yến cũng bị kéo đi hành hình.
Một tử tù phạm tội sắp chết nói bất luận cái gì đều sẽ không còn có người tin.
Ánh nắng tươi sáng buổi chiều, ta chen trong đám người.
Tận mắt thấy đầu Lương Xuân Yến rơi xuống.
( Hoàn toàn văn)