Chương 8 - Cô Gái Trong Vườn Táo

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Trần Hoan Hoan, ý con là gì? Chúng ta mới là người một nhà! Con có biết phẫu thuật cho em trai tốn bao nhiêu tiền không? Nhà mình giờ đang thiếu thốn, vậy mà con lại vì một đứa ngoài đường mà tống tiền ba mẹ mình à?”

Rồi mẹ bắt đầu lầm bầm:

“Đúng là nuôi không nên thân, thứ vong ân bội nghĩa… Đáng lẽ nên nghe lời dì mày từ đầu mà bỏ mày sớm… Nếu tao sinh đứa thứ hai sớm hơn, có khi em mày đã không mắc bệnh như bây giờ…”

Tôi chỉ nghe thấy mấy từ “nên bỏ mày sớm” mà đã khóc nức nở, run rẩy van xin:

“Mẹ… mẹ ơi… bỏ… bỏ con cho… anh… được không…”

Tôi hối hận rồi.

Hối hận vì đã quay về với ba mẹ.

Tôi chẳng kiếm được đồng nào, lại còn bị chia cắt với anh.

Tôi nhớ anh lắm.

Tôi nhớ cái lán rách nát gió lùa tứ phía của chúng tôi.

Bệnh viện mở điều hòa mà tôi vẫn thấy lạnh buốt cả người.

Lạnh quá… Nếu anh ở đây, anh nhất định sẽ ôm tôi.

Trên người anh có hơi ấm, còn có mùi táo nấu ngọt ngào nữa.

Anh ơi… em muốn về nhà rồi…

19

Ba tôi quả nhiên đã làm đúng như lời ông nói, mang tiền đến cho anh.

Nhìn chiếc túi giấy da dày cộm trong tay ba tôi, Lục Cửu không nhận ngay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông chằm chằm:

“Tiểu Táo đâu? Bao giờ em ấy được xuất viện? Tôi muốn đón em ấy về.”

“Đón nó?”

Ba tôi bật ra một tràng cười kỳ dị:

“Hoan Hoan là con ruột của tao. Nó xuất viện thì tất nhiên là phải theo tao về nhà!”

Anh trai tôi nhìn ba tôi đầy nghi ngờ.

Anh không tin ba mẹ sẽ vì tôi hiến tủy mà đột nhiên lương tâm trỗi dậy, muốn đưa tôi về nhà và bù đắp như họ từng nói.

Lý do duy nhất chỉ có thể là… bệnh của em trai có khả năng tái phát!

Còn tôi… chẳng qua chỉ là một “túi máu dự phòng” mà ba mẹ nuôi để lấy tủy khi cần—bất cứ lúc nào cũng có thể bị lôi ra sử dụng.

Anh hoảng hốt, vội nhét lại túi giấy vào tay ba:

“Tôi không cần tiền nữa! Trả Tiểu Táo lại cho tôi!”

Ba tôi cười khẩy một tiếng, ném túi giấy xuống đất rồi quay người bỏ đi.

Anh trai cuống quá, ngã từ trên giường xuống. Cái chân gãy va mạnh vào cạnh giường làm từ gạch đỏ, máu lập tức thấm đỏ cả nền.

Bác gái ở nhà bên mang cơm sang thấy cảnh đó liền hốt hoảng đỡ anh dậy.

Chấn thương ở chân nặng hơn, anh vừa đau vừa tức, sốt cao không ngừng.

Lúc anh tỉnh lại, trời đã tối mịt, ba tôi thì đã rời đi từ lâu.

Anh nằm trên chiếc giường gỗ cũ nát, đắp chiếc chăn nhỏ của tôi, mắt mở trừng trừng cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, bác gái lại mang cơm tới, thấy anh vẫn nằm bất động như vậy thì không nỡ, khuyên:

“Lục Cửu à, thôi thì tiền cậu cứ cầm lấy. Cậu còn phải lên thành phố tìm Tiểu Táo nữa, không có tiền thì sao mà mua vé xe được?”

Thấy anh không đáp, bác gái cầm lấy túi giấy, chuẩn bị giúp anh lấy tiền.

Nhưng vừa sờ vào, sắc mặt bác liền biến đổi.

Cảm giác… không đúng!

Bác lật ngửa miệng túi, “tiền” ào ào rơi xuống giường.

Mấy tờ đầu tiên là tiền thật—năm tờ 100 tệ đỏ chót.

Nhưng phía dưới là một xấp dày đặc… giấy tiền âm phủ, in dòng chữ “Ngân hàng Thiên Địa”.

Màu xám xịt, giấy nhám sần, trong căn lán tối tăm bốc lên thứ mùi kỳ dị và chua chát đến đáng sợ.

Bác gái hoảng hốt thốt lên “Ôi trời ơi!”, tay run làm đống giấy âm phủ văng tung tóe đầy đất.

Lục Cửu nhìn đống “tiền âm phủ” rơi vãi, con ngươi co rút dữ dội, cả người như bị sét đánh, chết lặng.

Một giây sau, cơn giận và lạnh lẽo như cắt xé toàn thân tràn ngập lấy anh!

Anh run lên bần bật—không phải vì đau… mà vì giận dữ đến cực độ, và vì lo lắng cho tôi.

“Cặn bã! Đồ khốn nạn!”

Anh gào lên khản giọng, nắm đấm đập mạnh xuống tấm ván giường.

Lớp băng tạm bung ra, vết thương toác miệng, máu tươi lập tức thấm đẫm băng gạc.

Họ lừa Tiểu Táo rồi!

Họ căn bản chưa từng định đưa tiền!

Chỉ dùng 500 tệ và một đống tiền vàng mã… là đã lừa Tiểu Táo đi!

Giờ này em ở đâu?

Liệu em có gặp nguy hiểm không?

Cái đôi vợ chồng độc ác đó… sau khi dùng xong, liệu có lần nữa vứt bỏ em không?

Hay là…

Anh không dám nghĩ tiếp nữa.

Một nỗi sợ khổng lồ nhấn chìm tim anh.

Anh phải đi tìm Tiểu Táo!

Ngay lập tức! Bằng mọi giá!

Nhưng anh làm sao đi được?

Chân gãy, trong người không một xu dính túi, đến cái lán cũng chưa ra khỏi nổi.

Khoan!

Anh vẫn còn tiền…

Nhìn năm tờ 100 tệ đỏ chót rơi dưới đất, Lục Cửu bỗng chốc bừng lên một luồng dũng khí mãnh liệt.

Anh phải lên thành phố tìm Tiểu Táo!

Anh phải đưa Tiểu Táo về nhà!

20

Tôi không ngờ lại có thể gặp anh sớm đến vậy.

Mẹ lại quên mua cơm cho tôi. Tôi vừa khát vừa đói, ngửi thấy mùi canh gà thơm ngào ngạt mà bác gái giường bên nấu cho con, bụng tôi réo ùng ục.

Giá mà anh trai ở đây thì tốt biết mấy.

Anh sẽ không bao giờ để tôi phải đói bụng.

Dù hôm đó chúng tôi chẳng nhặt được thứ phế liệu nào bán được tiền, anh vẫn sẽ hái những quả táo trong núi—thứ không tốn tiền—rồi cắt nhỏ ra, nấu thành món súp táo mềm mềm cho tôi ăn.

Tôi nhìn quả táo to tướng trên tủ đầu giường của giường bên, nuốt nước bọt.

Bỗng nhiên, một mùi hương quen thuộc—mùi táo chín còn ngọt hơn cả táo của bác gái—bay đến từ phía sau.

Tôi quay phắt lại, và thấy anh trai, tay xách một túi lưới đầy táo nhỏ, chống gậy, xuất hiện trước mặt tôi.

“Anh ơi! Hu hu hu ~ anh cuối cùng cũng đến rồi!”

Tôi như đột nhiên không còn cà lăm nữa, gọi liền một hơi hàng trăm tiếng “anh ơi”.

Anh cũng cười, mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy tôi.

“Anh ơi, sao anh lại đến được đây?” Tôi nhìn anh, đôi mắt long lanh sáng rỡ.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)