Chương 4 - Cô Gái Trong Vườn Táo
Ánh lửa nhảy múa, chiếu lên gương mặt gầy guộc của anh—cũng đói khát như tôi, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh như sao.
Anh đặt nồi sắt lên lửa, đun nước, rồi từ một cái hố nhỏ được che kín, đào ra hai củ khoai, nướng chín và đưa cho tôi một củ.
“Ăn đi!”
Đây là lần đầu tiên, kể từ khi bị ba mẹ bỏ lại, tôi được ăn đồ nóng.
Khoai mềm, thơm, nóng đến mức tôi phải xuýt xoa thổi liên tục… nhưng vẫn không nỡ dừng lại.
Lục Cửu ngồi đối diện, im lặng gặm củ khoai của mình.
Ăn xong, anh múc nước, dùng một mảnh vải rách, vụng về lau mặt và tay cho tôi.
Nước rất lạnh, nhưng động tác của anh lại rất nhẹ—nhẹ đến mức tôi sợ nếu tôi động, anh sẽ đau thay tôi.
Lớp bụi bẩn dày bị lau đi, lộ ra làn da thật của tôi—tay và mặt đều bị nứt nẻ vì lạnh, chỗ rách còn rỉ máu.
Anh nhìn, nhưng không nói gì, lại tìm một cành cây nhỏ, kiên nhẫn gỡ tóc rối của tôi. Chỗ nào bị kéo đau tôi cũng im lặng, anh lại càng nhẹ tay hơn.
Đêm hôm đó, chúng tôi chen nhau trên chiếc “giường” chật hẹp.
Anh kéo tấm chăn bông duy nhất trùm kín người tôi, còn mình chỉ quấn chiếc áo lính ướt sũng.
Gió núi luồn qua mọi kẽ hở. Tôi lạnh quá, dịch sát lại phía anh. Cơ thể anh khựng một chút, sau đó rất cẩn thận vòng tay ôm tôi vào lòng.
Vòng tay ấy không mềm mại như của mẹ, cũng không rộng lớn như của ba—nó cứng cáp, thô ráp… nhưng ấm vô cùng.
Tôi nghe tiếng tim anh, nhịp đều đều.
Lần đầu tiên… tôi chìm vào giấc ngủ mà không bị đói và sợ hãi hành hạ.
Từ ngày hôm đó, tôi và Lục Cửu—giống như hai nhánh cỏ dại bị bỏ rơi—nương tựa vào nhau trong cái lán rách nát ấy.
10
Anh kể với tôi, anh tên là Lục Cửu, năm nay mười bảy tuổi, là một đứa trẻ mồ côi.
“Nhóc biết ‘mồ côi’ nghĩa là gì không? Là không còn ai thân thích nữa đấy.”
“Ông bà nội anh đều mất rồi, ba mẹ cũng không còn. Người trong làng nói anh là sao chổi, là yêu mèo chuyển thế, có tận chín cái mạng, nên anh tự đặt tên mình là Lục Cửu.”
Không có người thân… là mồ côi sao?
Tôi ngây ngô gật đầu: “Vậy… em cũng… là mồ côi.”
Lục Cửu bỗng cười, gõ nhẹ lên đầu tôi, lầm bầm:
“Em mà cũng đòi làm mồ côi à? Thôi! Em như thế này… còn chẳng bằng mồ côi nữa.”
Về sau tôi mới hiểu lời anh nói có nghĩa là gì.
Vì anh là trẻ mồ côi, nên mỗi tháng có thể lên làng nhận một bao gạo, một can dầu ăn, và một bó lớn mì khô.
Còn tôi… không được xem là mồ côi, nên chẳng có gì cả.
Chút đồ mỗi tháng vốn dĩ đã chẳng đủ cho anh, giờ còn thêm tôi—một gánh nặng—nên anh càng phải ăn ít hơn.
Tôi ra sức nhét táo vào miệng, vì táo thì không mất tiền.
Lục Cửu thấy vậy, mắt đỏ lên, giật lấy mấy quả táo tôi giấu trong áo, cắt ra từng miếng, cho vào nồi nấu chín.
Táo nấu lên mềm mềm, ấm nóng.
Tôi uống canh táo ngọt lịm, cười tít mắt, để lộ cả cái răng sún.
Lục Cửu đi đâu cũng dắt tôi theo, ngày nào cũng gọi tôi hàng trăm lần “Tiểu Táo”.
“Tiểu Táo ơi, đi nào! Đi nhặt ve chai với anh, bán được tiền, anh mua bánh bao nhân thịt to cho em ăn! Mua cả bánh nướng nữa!”
“Tiểu Táo, đi nào! Ra bãi sông tìm trứng vịt trời! Anh đem muối làm trứng muối cho em ăn!”
Bọn trẻ trong làng không thích chúng tôi.
Chúng gọi anh là ăn mày lớn, gọi tôi là ăn mày nhỏ, còn chắn đường không cho chúng tôi đến gần bãi rác trong làng.
Tôi và anh đành phải đi xa hơn để nhặt ve chai. Tôi lon ton đi sau lưng anh, xách cái túi nilon anh đưa, nhặt từng tờ giấy vụn, chai nhựa, miếng sắt rỉ… nhét đầy túi.
Lúc xui xẻo, nhặt cả ngày, chỉ bán được vài hào.
Bữa tối của tôi và anh, chỉ là mỗi đứa một bát táo luộc.
Có một hôm, anh bất ngờ kéo tôi chạy vào một con đường đá vắng người.
Con đường sỏi lởm chởm bị xe tải cán qua tạo thành từng ổ gà lồi lõm.
Anh chỉ vào đống đá đen bên vệ đường, hào hứng nói:
“Tiểu Táo, nhìn kìa! Kia là than đá! Còn đáng tiền hơn chai nhựa nhiều!”
“Chúng ta mau nhặt đi! Mang về đổi trứng, đổi gạo!”
“Tối nay, anh nấu trứng hấp, cơm trắng cho em ăn!”
Hôm đó, tôi và anh nhặt được rất nhiều đá đen, đổi được mười quả trứng và một túi gạo nhỏ.
Tối hôm ấy, vui như Tết.
Anh nấu hai bát cơm trắng đầy, tôi thì đào được một rổ hẹ rừng trong vườn táo, anh xào cho tôi một đĩa trứng chiên hẹ, còn hấp thêm một bát trứng hấp vàng ươm!
11
Trứng hấp thật sự rất ngon, vừa mềm vừa thơm!
Anh gắp cho tôi không ngừng.
Tuyết bắt đầu rơi.
Tôi và anh vội vã chuyển đống bìa carton và than nhặt được vào trong lán.
Anh rất vui, vừa làm vừa nghêu ngao hát một bài không rõ giai điệu. Sau này tôi mới biết, đó là bài “Tiểu Táo”.
“Em là quả táo nhỏ bé của anh, yêu em thế nào cũng không đủ…”
Anh hát sai tông lắm, nhưng với tôi, đó là bài hát hay nhất trên đời.
Gió Tây Bắc thổi vù vù qua khe hở trong lán.
Anh nghiến răng, bỏ vài cục than nhặt được ban ngày vào lửa, rồi ôm lấy chiếc chăn rách duy nhất trong nhà, quấn chặt lấy tôi.
Tôi cuộn tròn như con tằm trong kén.
Anh cười, vỗ nhẹ lên tôi:
“Sau này đi học rồi, không được lắc lư trong lớp đâu đấy.”
Tôi mở to mắt: “Đi học?”
Khuôn mặt lấm lem than của anh nở một nụ cười tự đắc:
“Mùa đông rồi, nhà nào trong làng cũng phải đốt than. Sau này, mỗi ngày chúng ta đi nhặt than ở con đường kia!”
“Anh hỏi rồi, mua một xe than phải hơn hai ngàn tệ. Mình bán rẻ hơn mỏ than một chút, một xe bán một ngàn rưỡi là đủ tiền học cả năm của em—tiền sách vở, cơm trưa, đồng phục…”
Anh đếm bằng ngón tay, tính từng khoản chi phí để tôi được đến trường.
Khi nói đến chỗ hào hứng, anh lại hát cái bài “Tiểu Táo” chạy tông ấy:
“Hóa thành nến để cháy lên soi sáng em…
Trao tất cả cho em, miễn là em vui vẻ…”