Chương 9 - Cô Gái Quyết Đoán Tìm Lại Danh Dự
Tôi thì được bố sắp xếp vệ sĩ bảo vệ kín kẽ, nên hắn không có cơ hội tiếp cận.
Không thể trút giận lên tôi, hắn quay đầu nhắm vào Giang Vãn Tình.
Sau một tuần ẩn nấp trong bệnh viện tư, hắn tìm được cơ hội lẻn vào phòng Giang Vãn Tình.
Vừa nhìn thấy hắn, cô ta sợ đến tái xanh cả mặt.
Chu Dư Xuyên mặt mày hung tợn, tay cầm dao, rõ ràng là định liều mạng.
“Dư Xuyên, sao anh lại đến đây…”
Giang Vãn Tình cố gắng gượng cười, muốn trấn an hắn.
Nhưng Chu Dư Xuyên không buồn nói lời nào, cầm dao lao tới muốn kết liễu cô ta.
“Đứa bé trong bụng là của anh!”
Trong lúc nguy cấp, Giang Vãn Tình hét lên.
Chu Dư Xuyên khựng lại.
Hắn trừng mắt nhìn cô ta, đầy nghi ngờ:
“Không phải cô nói đó là con của bố tôi sao? Giờ lại bảo là con tôi? Cô đang định lừa tôi tiếp đúng không?!”
Giang Vãn Tình mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Dư Xuyên, em không lừa anh.”
“Hôm đó em bị mẹ anh đánh đuổi, sợ đứa bé bị sao nên mới nói dối vậy. Em chỉ muốn bảo vệ con của chúng ta.”
Cô ta kéo tay Chu Dư Xuyên đặt lên bụng, giọng dịu đi:
“Anh cảm nhận thử xem, đây là con của anh. Anh không muốn nhìn thấy con mình chào đời sao?”
Nghe đến đây, Chu Dư Xuyên mềm lòng.
Giờ hắn đã không còn khả năng sinh con, đứa bé trong bụng Giang Vãn Tình rất có thể là đứa con duy nhất của hắn trên đời này.
Ý định cùng chết trong hắn nhanh chóng nguội đi.
Nhưng hắn vẫn còn nghi ngờ:
“Có gì chứng minh đó là con tôi?”
Giang Vãn Tình lúng túng, lấy hết can đảm nói:
“Lúc em với bố anh… bọn em có dùng biện pháp.”
“Còn với anh, em thật lòng yêu anh, nên không dùng. Lần đó anh bắt em uống thuốc tránh thai, nhưng em lén nhổ ra.”
“Đứa bé này… thật sự là máu mủ của anh, Dư Xuyên.”
Cô ta siết tay hắn lại. Khi thấy hắn buông dao, cô ta lén ấn nút gọi khẩn cấp.
Chẳng mấy chốc, một nhóm vệ sĩ xông vào.
Chu Dư Xuyên lao đi tìm dao nhưng đã bị Giang Vãn Tình ném sang một bên từ trước.
Thấy hắn chật vật, Giang Vãn Tình lộ vẻ mặt khinh thường:
“Như anh bây giờ mà còn tưởng tôi sẽ bám theo anh sao? May mà tôi nhìn xa, chọn bám lấy bố anh.”
Cô ta xoa xoa bụng:
“Có đứa bé này, tôi sẽ được sống sung sướng cả đời.”
Chu Dư Xuyên nghiến răng:
“Cô đừng quên, tài sản nhà họ Chu tôi cũng có phần! Tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu!”
Nhưng có lẽ… cả hai đều đã quá ảo tưởng.
Dưới sự sắp xếp của Chu Mục, ông Chu gặp tai nạn xe và trở thành người thực vật.
Tập đoàn không người lèo lái, rơi vào hỗn loạn.
Tôi với tư cách con gái Chủ tịch thương hội đứng ra hậu thuẫn cho Chu Mục. Cuối cùng, hội đồng quản trị bỏ phiếu đưa anh ta lên làm người thừa kế mới, đánh bại Chu Dư Xuyên hoàn toàn.
Ngay sau đó, theo lệnh Chu Mục, Giang Vãn Tình bị bệnh viện tư đuổi thẳng.
Chu Dư Xuyên thì đã trở thành kẻ không nhà, không quyền, không người bên cạnh.
Trong cơn tuyệt vọng, hắn kéo Giang Vãn Tình cùng nhảy lầu tự tử. Cả hai chết tại chỗ.
Đứa bé trong bụng cũng không giữ được.
Khi nghe tin, tôi đang cùng Chu Mục dùng bữa tối.
Bữa tối này là do anh ấy đặc biệt chuẩn bị để cảm ơn tôi.
Chu Mục nâng ly rượu vang, chậm rãi nói:
“Ác giả ác báo, gieo nhân nào gặt quả nấy.”
Tôi nhìn ra khung cửa, ngắm cảnh đêm ngoài kia, gật đầu nhẹ:
“Chuẩn không cần chỉnh.”
Tôi cụng ly với anh, không bận tâm thêm nữa.
Tận hưởng bữa tối, tận hưởng hiện tại.
Hoàn