Chương 4 - Cô Gái Quê Và Chàng Trai Paris

12

Sắc mặt Phí Khiêm Nam có chút tái nhợt:

“Em thật sự đang ở bên anh ta sao? Giang Duệ, em thật sự tuyệt vọng đến thế sao?”

“Một người giết lợn mà em cũng để mắt được. Rời xa anh rồi, mắt nhìn người của em kém đến thế à?”

Sự khinh bỉ trong mắt anh ta khiến tôi đau nhói.

Có lẽ anh ta còn chẳng nhận ra rằng, không phải vì tôi và Tần Tiêu ở bên nhau mà anh ta trở nên mất kiểm soát đến thế. Anh ta chỉ xem tôi như công cụ, như tài sản riêng của mình, không thể chấp nhận việc tôi từ chối quay lại với anh ta mà lại ở bên Tần Tiêu.

“Giết lợn thì sao? Tôi là người cho lợn ăn đây này.”

“Đúng vậy, tôi thích anh ấy đấy thì sao. Anh còn dám nói mắt nhìn người của tôi kém đi sao? Không hề, ngược lại tôi thấy lúc trước mình mắt mờ mới từng ở bên anh.”

Mắt Phí Khiêm Nam lập tức đỏ lên.

Anh ta từ nhỏ học hành xuất sắc, gia cảnh sung túc, luôn được người khác tung hô nên làm sao chịu nổi mấy câu đó của tôi. Anh ta nghiến răng, trừng mắt nhìn Tần Tiêu:

“Em bảo vệ anh ta đến vậy sao? Em tưởng anh ta là người tốt à?”

“Anh ta vừa nói em hôn anh ta, nên anh mới ra tay đánh anh ta. Em đừng để anh ta lừa.”

Tôi nhìn Tần Tiêu, anh vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, trông rất thản nhiên, chỉ có đôi tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

“Chuyện này không liên quan đến anh.”

Nói xong tôi liền kéo Tần Tiêu rời đi.

13

Sau khi khử trùng vết thương cho Tần Tiêu, tôi kéo chiếc áo ba lỗ đen của anh lên.

Vết đỏ trên bụng anh đã mờ đi nhiều, nhưng vẫn còn thấy rõ. Chỉ là… Phí Khiêm Nam làm sao nhìn thấy chỗ này?

Tôi nghi ngờ nhìn khuôn mặt của anh. Tần Tiêu mím chặt môi, quay mặt đi không nhìn tôi, ngay cả cổ cũng đỏ lên.

Tôi bật cười. Không ngờ, trông anh kín đáo ít nói vậy mà lại có tính cách khác biệt thật.

Nhưng thôi, ít nhất Phí Khiêm Nam cuối cùng cũng rời đi.

“Đừng có lần sau nhé.”

Tần Tiêu khẽ đáp lại một tiếng.

Má anh cũng bị trầy một chút, chỉ là vết thương rất nhỏ, tôi phải ghé sát mới nhìn thấy. Không hiểu sao, tôi lại cúi xuống, khẽ hôn lên đó.

Hơi thở của Tần Tiêu trở nên gấp gáp hơn, anh hơi nâng cằm lên rồi hôn lên môi tôi.

Yết hầu của anh khẽ chuyển động, phát ra tiếng nuốt nhẹ. Tôi gần như không thở nổi, chỉ cảm thấy sao người này lúc này trông thật quyến rũ. Thế là tôi cũng đáp lại. Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, siết chặt.

Và khi cả hai đang chìm đắm thì từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng xẻng và giỏ tre rơi xuống đất.

Toàn thân tôi cứng đờ, quay lại và thấy bố mẹ đang đứng sững nhìn chúng tôi, biểu cảm trên mặt đầy kinh ngạc.

Có lẽ nhận ra tình huống này là gì nên hai người vội vã chạy ra khỏi cửa, một người rẽ trái, một người rẽ phải, trông luống cuống đến buồn cười.

14

Phí Khiêm Nam vốn là người kiêu ngạo, sáng hôm sau đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Chỉ là ở thôn Tiểu Thạch này không có xe. Tần Tiêu có một chiếc xe tải, nhưng làm sao Phí Khiêm Nam lại hạ mình nhờ đến anh được. Thế là anh ta chỉ đành quay lại nhà trọ, hỏi bác Lưu chủ nhà thì mới có xe ôm đến đón.

Phí Khiêm Nam chẳng còn cách nào, mặt cau có rời đi, trước khi đi còn nhờ bác Lưu nhắn lại với tôi:

“Bảo Giang Duệ, tôi sẽ luôn chờ cô ấy.”

Sau đó anh ta mím môi leo lên xe ôm, một tay kéo theo vali cồng kềnh kia. Bác tài nói chuyện với anh ta, anh ta cũng không đáp lại. Bác Lưu kể lại cho tôi nghe mà còn tỏ vẻ chê bai anh ta là đứa trẻ không biết lễ phép.

Người trong làng ai cũng có số điện thoại của chú Sơn, người lái xe ôm. Ai cần đi đâu, chỉ cần gọi là có xe, dù là lúc năm giờ sáng.

Hồi học cấp ba, mỗi cuối tuần về, chú Sơn luôn đứng đợi ở bến xe trước cổng trường để đưa tôi về làng, ròng rã suốt ba năm trời.

Đến ngày tôi đỗ đại học Thanh Hoa, chú còn chở tôi lên thành phố nhập học. Trên đường đi, chú bảo tôi là đứa duy nhất trong làng đỗ đại học ở Bắc Kinh, còn nói rằng con gái chú cũng học giỏi, nghe tin tôi đỗ Thanh Hoa, con bé bảo sau này cũng sẽ lên Bắc Kinh, lên thành phố lớn.

Khi đến bến xe, tôi nhìn thấy một phong bao đỏ trên hành lý, bên trong là 200 đồng, không cần hỏi cũng biết ai đã để lại.

Hôm đó, chú Sơn về làng, đứng trước cổng nhà tôi ngập ngừng mãi rồi mới lên tiếng dặn dò:

“Thằng đó là bạn trai cháu à? Trông cũng được, nhưng chú nói cho nghe, chọn bạn trai không chỉ nhìn bề ngoài. Nó không nói ra, nhưng chú nhìn là biết, nó chẳng xem trọng người nhà quê mình đâu, sau này…”

Chú không nói hết câu, nhưng tôi hiểu ý chú.

“Không phải bạn trai của cháu đâu ạ, chỉ là bạn cùng lớp thôi.”

Chú thở phào nhẹ nhõm:

“Thế thì tốt. Cháu là niềm tự hào của làng mình, là học sinh đỗ đầu tỉnh, muốn tìm ai chẳng được, nếu là ngày xưa, cháu là trạng nguyên đấy, thằng nhóc kia làm sao xứng với cháu.”

Tôi nghe mà cười đến hipa cả mắt. Chú Sơn ngại ngùng gãi đầu rồi đi mất. Mẹ tôi gọi chú ở lại ăn cơm, chú cũng từ chối, bảo sợ phiền mẹ. Mẹ tôi cầm bát thở dài:

“Chú Sơn cũng thật là, thêm đôi đũa thì có gì mà phiền.”

15

Về đến sân nhà, tôi bưng bát cháo kê bố tôi nấu lên tiếp tục ăn. Cháo ăn kèm theo bánh trứng hấp và bắp mẹ tôi làm, tất cả đều từ vườn nhà, ngọt lắm.

Vừa ăn, tôi vừa nhìn thấy đĩa sườn hầm trên bàn, liền nói:

“Mẹ, Tần Tiêu bảo mấy ngày nữa sẽ qua giúp chúng ta xuống đồng.”

Tôi vốn nghĩ sau khi biết chuyện tôi với Tần Tiêu, bố mẹ sẽ tìm tôi nói chuyện. Nhưng không ngờ khi về nhà, mẹ tôi lại chẳng nói gì, chỉ khi tôi hỏi, mẹ mới bảo:

“Mẹ học ít, chỉ cần con thích nó là được, thằng bé đó cũng không phải người xấu. Con làm gì mẹ cũng tin là đúng.”

Với mẹ, bà chỉ giỏi nhìn mây đoán thời tiết, biết cách giặt đồ cho sạch, và canh thời gian bón phân cho ngô, nên từ nhỏ bà rất ít khi can thiệp vào quyết định của tôi. Nhưng trong mắt tôi, mẹ là một người phụ nữ tuyệt vời.

Nhìn gầy gầy thế thôi nhưng mẹ có thể gánh cả trăm ký ngô. Chính bằng những chuyến ngô đó, mẹ đã đưa tôi đến Bắc Kinh, để tôi đứng trên đôi vai mẹ mà ngắm nhìn thế giới.

Vậy nên, cả nhà nhanh chóng chấp nhận chuyện của tôi với Tần Tiêu.

Mẹ khẽ xuýt xoa:

“Thằng bé cao to tận 1m9, lại là thợ mổ lợn, khỏe khoắn như vậy, năm nay chắc chúng ta làm xong việc nhanh hơn rồi.”

Bố tôi cũng gật gù:

“Tiểu Tần làm việc chăm chỉ lắm, trước đây còn giúp chúng ta mấy hôm, một ngày mà làm được bao nhiêu là việc. Những công việc này chắc hai, ba ngày là xong thôi.”

Bà nội vừa uống cháo kê vừa bảo:

“Cháu ngoan, có mỗi một cậu thôi à? Nhà mình có đến hơn chục mẫu đất cơ mà.”

Bố tôi im lặng hồi lâu, ngẫm nghĩ rồi cố nói:

“Mẹ à, giới trẻ bây giờ không thoáng như thời mẹ đâu, đều bảo thủ hết mà.”

Tôi: …

16

Vài ngày sau, tôi thấy trên nhóm lớp của khoa ở Thanh Hoa đăng tin Phí Khiêm Nam lại chuẩn bị ra nước ngoài.

Tôi tắt điện thoại đi thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài. Bước ra thì thấy là bác cả tôi dẫn chị họ và bạn trai của chị ấy đến chơi.

Đúng lúc Tần Tiêu cũng mang thịt lợn đến nhà tôi, người lớn chào hỏi nhau, bốn người trẻ chúng tôi ngồi một bên. Tôi với chị họ ôm điện thoại chơi game, còn hai người đàn ông thì trò chuyện.

Bạn trai của chị họ nhìn Tần Tiêu tò mò:

“Cậu là…?”

Tần Tiêu liếc nhìn tôi, cười toe toét:

“Tôi là bạn trai của Giang Duệ.”

“Ồ, thế năm nay phải tích cực làm việc rồi, không thì sang năm vẫn phải gọi mẹ cô ấy là dì đấy.”

“Ha ha, tôi về quê mấy năm liền để giúp đây này, nhưng thực ra là muốn để lại ấn tượng tốt với bố vợ, ai ngờ ông lại xem tôi là đứa chuyên việc nặng luôn rồi.”

“Năm nay xem ra tôi nhất định phải làm cho đàng hoàng, theo kịp tốc đỗ của anh mới được m.”

17

Tần Tiêu không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ cầm lấy cái cuốc.

Đến khi ra đến đồng, mấy người đàn ông đều bắt tay vào làm việc.

Tôi mang nước đến cho Tần Tiêu, nhân lúc mọi người đang cúi đầu làm việc không ai chú ý, kiễng chân hôn lên má anh. Anh ngẩn người một chút, khóe miệng không giấu nổi nụ cười, chỉ nhẹ nhàng đặt cái mũ lên đầu tôi:

“Em ra chỗ bóng cây ngồi đi, ở đây bẩn lại còn nắng.”

Tôi gật đầu đồng ý, nhưng chưa vội rời đi mà lấy khăn lau mồ hôi cho anh, tiện thể còn nói:

“Anh vất vả rồi, hay là nghỉ ngơi một chút nhé.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt hơi trầm xuống, rồi khẽ lắc đầu:

“Không mệt.”

Mắt tôi lấp lánh:

“Anh giỏi quá!”

Buổi sáng, Tần Tiêu một mình làm xong năm mẫu đất khiến bố mẹ tôi nhìn không chớp mắt. Đến trưa, tôi nắm tay anh và dặn là bắt đầu làm tiếp lúc hai giờ chiều. Anh gật đầu đồng ý.

18

Vừa ăn xong trưa, mới có 12 giờ, tôi đã thấy Tần Tiêu ra đồng làm rồi.

Bạn trai của chị họ nhìn thấy, trên mặt đầy vẻ bất mãn mà lẩm bẩm:

“Biết vậy đã chẳng chỉ cho anh ấy rồi. Ngay cả con lừa trong đội sản xuất nhìn thấy anh ấy cũng phải lắc đầu. Làm năm mẫu đất dưới nắng gắt mà chẳng thèm nghỉ.”

19

Khi chúng tôi ra đến nơi, đất nhà tôi đã gần xong hết. Mẹ tôi vội mang nước cho Tần Tiêu:

“Tiểu Tần, nghỉ một lát đi con, thằng bé này… Sao một ngày lại làm được nhiều thế, trời ơi.”

Sắc mặt bà bác cả hơi khó chịu:

“Giỏi làm lụng thì có ích gì, cũng chỉ là thằng mổ lợn thôi mà.”

Nói xong, bà ấy cũng bắt đầu giục bạn trai chị họ làm việc.

Tôi nhớ lại chuyện năm ngoái liền kéo tay Tần Tiêu, ghé sát tai anh nói một câu, mắt anh lập tức sáng lên rạng rỡ. Anh nhấc cuốc làm tiếp, tốc độ cuốc đất càng nhanh hơn, như thể có sức mạnh vô tận.

Chị họ liếc nhìn Tần Tiêu rồi lại ngó sang bạn trai mình, tức tối dậm chân:

“Nhìn người ta kìa, khoẻ thế đấy! Còn nhìn lại anh xem, tối không có sức thì thôi, sao ban ngày cũng yếu xìu vậy?

“Nói anh rèn luyện thì không chịu, nhìn thân hình người ta xem…”

Tôi chớp mắt, có vẻ như vừa nghe được điều gì đó lạ lùng. Tần Tiêu nhanh chóng làm xong, mắt anh sáng lên:

“Anh làm xong rồi.”

Tôi gật đầu:

“Tốt lắm, chuẩn bị sổ hộ khẩu đi thôi.”

Bố mẹ tôi nghe thấy thì không nói gì, vì họ luôn tôn trọng quyết định của tôi, chỉ có bà bác cả là khẽ tặc lưỡi:

“Cái cậu con rể chưa cưới của nhà cô, đúng là còn khoẻ hơn cả con lừa. Chỉ tiếc là con gái phải đi lấy chồng rồi.”

Bố mẹ tôi nhìn nhau cười.

“Không sao, nhà tôi mấy hôm trước chưa tìm thấy sổ hộ khẩu, chưa kịp làm lại.”

Đáng thương cho Tần Tiêu cứ nghĩ chỉ cần cày xong đám đất này là có thể cưới vợ.

Nhưng hôm sau, tôi và Tần Tiêu vẫn lấy được giấy đăng ký kết hôn.

Bởi vì khi biết nhà tôi chưa tìm thấy sổ hộ khẩu, anh đã thức cả đêm để dọn dẹp, cuối cùng tìm được nó trong đống sách cũ của tôi.